Rà soát khắp Bối Thôn đến hừng đông, đoàn người của Tư Vực vẫn chưa tìm thấy tung tích bọn người Hách Hảo, nhưng Đản Đản mũi so với " Vượng Tài" [ con chó ấy mà =))~] còn thính hơn, ngửi thấy bọn chúng vẫn còn ở thôn này chưa rời đi.
" Kì lạ, Tại sao lại tìm không thấy nhỉ? Ngươi có ngửi lầm không vậy ?"- Tư Vực hỏi.
" Chắc là ở ngay tại đây mà!" Đản Đản nhíu mày không thích thái độ xem thường "độ chuyên nghiệp" của mình. =]]~.
" Haiz~~~ Tìm như vậy cũng không phải là biện pháp!" - Phan An lúng túng. - " Nếu bây giờ buông tha bọn chúng chắc chắn chúng sẽ lại phục hồi thể lực, khi đó e là tìm chúng càng khó !"
" Này.......Ngươi có thể ngửi kỹ một chút không? Thu nhỏ phạm vi lại!" - Tư Vực nói với Đản Đản.
" Để ta thử lại xem, hẳn là có thể........" - Đản Đản nói xong liền nhắm mắt lại, ngửi ngửi.
Qua phút chốc, Đản Đản mở to mắt , nhíu mày lộ vẻ phát hiện ra chuyện lạ, bỏ qua thái độ thường ngày - cợt nhã, bỡn cợt.
" Thế nào? Tìm được rồi sao?" - Tư Vực không thể chờ đợi được nữa.
" Tại sao có thể như vậy chứ?" - Đản Đản lầm bầm.
" Có điều gì à?" - Tư Vực khó hiểu.
" Chẳng lẽ là......" - Đản Đản tiếp tục lầm bầm.
" Chẳng lẽ cái gì hả?" - Tư Vực tò mò.
Đản Đản không chú ý đến vẻ mặt đầy khó hiểu của Tư Vực và Phan An, thẳng nhìn hoàn cảnh chung quanh. Bởi vì đi vòng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361379/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.