Một ngày mới lại đến, ánh dương ngày xuân rải khắp Tề phủ, toàn bộ trạch viện đều yên tĩnh an tường, thế nhưng những người trong đó ai nấy đều khó mà bình tĩnh.
Trong tiền đình, phu phụ Tề Giản tựa vào nhau khóc nức nở hồi lâu, hai con của ông cũng đứng cạnh, người nào người nấy mắt đều rưng rưng. Chu Hiền Đạt cùng Lưu Kha ngồi một bên, đầu mày nhíu chặt, nét mặt âm u. Thậm chí ngay cả trong số a hoàn hạ nhân trong phủ cũng có người kéo vạt áo lau mắt.
Bầu trời bên trên phủ tựa như bị bao trùm bởi một tấm màn màu xám, tâm tình của những người có mặt đều ảo não, không thấy nửa phần xuân ý tươi đẹp.
Chu Liên Tương từ trong cung trở về, lúc ngang qua cổng lớn Tề phủ, bảo xa phu dừng xe ngựa. Vén rèm nhìn cánh cửa lớn đang khép chặt, trong mắt có chút khô nóng.
Sớm nay nàng đã ở trong cung nghe được tin tức, Tề đại công tử mất tích rồi. Ban đầu nàng còn hoài nghi, chân chàng bị tật, dù thế nào cũng không thể lên chiến trường, nhưng đến khi trông thấy phụ thân đỡ Tề đại học sĩ đi về phía cửa cung thì phải tin rồi.
Ông ấy chẳng qua chỉ mới qua ngũ tuần, vốn vẫn luôn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi rất nhiều, gần như suy sụp, giống như mất đi người tin cậy nhất, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống…….. Trúc tử trong đình viện ló đầu ra, lá trúc khẽ rung rinh trong gió xuân. Chu Liên Tương chợt thả rèm, ôm miệng khẽ nấc lên, bờ vai run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối không dám lớn tiếng.
Lần đầu tiên trông thấy cũng là mùa này, cũng là vị trí này, nàng thấy chàng được hạ nhân cõng từ trong phủ đi ra, áo gấm hoa văn theo gió nhẹ tung bay, nửa gương mặt sáng lên như ngọc, khóe miệng nhẹ nhếch…….. Hiện giờ những điều này đều đã trở thành hồi ức xa xăm, mất tích rồi, ngay cả bệ hạ cũng không tìm được chàng, sau này cũng sẽ không gặp nữa……… Tiếng than khóc liên tục không dứt, xe ngựa bắt đầu di chuyển. Chu Liên Tương ngẩn ra, ngước đôi mắt đầy lệ định hỏi xa phu, nhưng nghe hắn ở bên ngoài lên tiếng giải thích trước: “Tiểu thư, có xe ngựa trong cung đến, chúng ta phải nhường đường.”
Nàng vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, phía sau có một hàng ngự lâm quân hộ tống một chiếc xe ngựa từ từ chạy qua, hoa văn chạm khắc tinh xảo, rèm xe màu vàng sáng, vừa nhìn đã biết là xe ngựa của An Bình.
Một màn này đột nhiên đả kích nặng nề trái tim nàng, bởi vì nàng đã hiểu ra dụng ý hoàng đế đích thân đến đây. Là muốn tỏ ý thăm hỏi hay là áy náy xin lỗi? Nói thế, Tề Tốn Chi cuối cùng sẽ không trở về sao?
Nàng ngơ ngác ngồi trong xe, lệ trong mắt bất giác chảy xuống. Thế rồi lại đột ngột đưa tay ra sức lau nước mắt, cố gắng hồi phục lại tâm tình.
An Bình bệ hạ từ đầu đến cuối cũng chưa từng rơi lấy một giọt lệ, nàng lại có tư cách gì mà rơi lệ?
Cổng lớn Tề phủ mở rộng, Viên Hỉ định bước lên trước dìu An Bình nhưng bị nàng lắc đầu từ chối, sau đó tự mình vén vạt áo bước vào cửa.
Váy màu lục nhạt, áo trắng như tuyết, cổ tay và cổ áo thêu hoa văn hình cỏ thi màu lục, nàng cứ thế một đường hướng phía tiền đình mà đi, tựa như từ trong núi biếc bước ra, trên người tràn đầy sức sống ngày xuân. Nhưng gương mặt lại như giếng cổ lặng sóng, mi mắt khẽ buông, che đi phân nửa ánh sáng trong mắt, mái tóc hơi thả xuống, chỉ cài một cây trâm, còn lại hoàn toàn không có những trang sức khác.
Người Tề gia nghe tin lập tức ra nghênh đón, ai nấy đều hai mắt đẫm lệ. Đang định hành lễ thì bị An Bình đưa tay ngăn lại: “Miễn lễ.” Giọng nói bình thản, mơ hồ lộ ra chút uể oải.
Tề Giản cùng phu nhân tránh ra một chút, để nàng bước vào. Lúc này An Bình mới chú ý tới Chu Hiền Đạt và Lưu Kha cũng có mặt, gật đầu nói: “Thủ phụ và Thái phó cũng ở đây thì càng tốt, Trẫm vừa hay có chút chuyện muốn nói với mọi người.”
Phu nhân Tề Giản-Tần Dung thấy tình hình như vậy, lau nước mắt định dẫn con gái rời đi, nhưng lại thấy An Bình đưa tay ngăn lại: “Trẫm hôm nay tới đây, chủ yếu là muốn nói rõ với hai vị một chuyện.”
Nàng cũng không ngồi, đứng trước mặt họ, đối diện với ánh mắt hoặc bức thiết hoặc sầu não của họ, thản nhiên nói: “Tử Đô đích thực bị Tây Nhung bắt đi, nhưng tình hình thực tế là do hắn dẫn quân truy kích nên mới gặp nạn này, cho nên hắn là anh hùng của Đại Lương, hiện giờ Tây Nhung có thể bị đẩy lui bên ngoài Kỳ Liên sơn, công trạng của hắn không thể không có.”
Ra trận?
Những người ở đó nét mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một thiếu niên mặc thanh y đứng bên cạnh cửa hỏi một câu: “Chuyện đại ca có thể đứng dậy……….đã nói với bệ hạ rồi sao?”
An Bình quay đầu nhìn hắn, gương mặt thiếu niên sáng sủa, hiện giờ thế nhưng lại tràn đầy ưu tư, viền mắt phiếm đỏ, lạnh lùng nhìn nàng.
Là ấu đệ của Tề Tốn Chi.
Nàng gật đầu một cái, thiếu niên chợt hừ lạnh một tiếng, oán hận phất tay áo, mặt mày xanh lét nhấc tay chỉ vào nàng: “Chỉ có đại ca ngốc như thế mới vì ngươi mà nỗ lực như vậy, bây giờ có thể ngay cả mạng cũng mất rồi! Ngươi nếu như không quan tâm đến huynh ấy, thì từ sớm đừng có phái huynh ấy rời kinh, hiện giờ hại huynh ấy đến nông nỗi này, ngươi………..”
“Bệ hạ!” Tề Giản lao qua chặn miệng ấu tử, kế đó quỳ sụp xuống, cơ thể run rẩy dập đầu với An Bình: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, lão thần không biết dạy con, đã xúc phạm bệ hạ.”
Tần Dung cũng vội vàng dẫn một nữ nhi khác quỳ xuống, thậm chí cả Chu Hiền Đạt và Lưu Kha cũng quỳ rạp xuống đất cầu xin.
An Bình bình tĩnh đứng đó, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hắn nói không sai, Tử Đô cũng không có kinh nghiệm thực chiến, Trẫm lúc đó nên giữ hắn lại………….”
Mọi người kinh hãi, ngước mắt nhìn nàng, nhưng thấy nàng nét mặt mông lung, giống như đang chìm vào ký ức. Nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần, sau khi cho mọi người đứng dậy, đi đến trước án thư ở phía trên hướng Viên Hỉ gật đầu một cái, người kia lập tức chạy tới, nhấc ấm rót chén trà cho nàng.
“Trẫm có vài việc muốn nói riêng với ba vị đại nhân, cảm phiền Tề phu nhân tránh đi một lát.”
Tần Dung nghe thế thì thở phào, vội hành lễ rồi cùng con gái vừa lôi vừa túm kéo thằng nhóc kia ra khỏi cửa.
Trong sảnh khôi phục yên tĩnh, An Bình bưng chung trà bước tới phía trước Tề Giản, hai tay dâng đến trước mặt ông: “Mời đại học sĩ uống chung trà này.”
Tề Giản đang ngây người trong tin tức Tề Tốn Chi có thể đứng dậy, hoàn hồn liền bắt gặp một màn này, lập tức mở to hai mắt đỏ bừng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng. Quay đầu nhìn Chu Hiền Đạt và Lưu Kha ở bên cạnh đều đang nháy mắt ra hiệu với mình, lúc này mới nhận lấy, nói tạ ơn, hớp một ngụm nhỏ.
“Ba vị đều là rường cột Đại Lương, hôm nay Trẫm có một chuyện vô cùng quan trọng phải nói.” An Bình đón lấy chung trà đưa Viên Hỉ, cho Tề Giản thượng tọa, còn mình thì vẫn đứng như trước, trầm ngâm trong khoảnh khắc, thấp giọng nói: “Trẫm đã có thai.”
“…………………” Ba vị đại nhân nghe thấy mà trợn mắt há mồm, hãy còn cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, đưa mắt nhìn nhau mới biết ba người đều nghe cùng một nội dung, tức thì không thốt nên lời.
Là là là……..của ai?
“Trẫm muốn lấy tên tự cho đứa trẻ trong bụng, nhưng nghĩ không ra tên thích hợp, mới vừa rồi vào Tề phủ, trái lại có chủ ý. “ An Bình quay người nhìn về phía cổng lớn, dường như biết trước đây cũng có người ở nơi này ngóng nhìn như vậy.
“Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc; dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia.1 Có thể tề gia mới có thể trị thiên hạ, vậy gọi là Vi Tề đi.”
1 Đại học (Thánh Kinh):
Cổ chi dục minh minh đức ư thiên hạ giả, tiên trị kì quốc;
Dục trị kì quốc giả, tiên tề kì gia;
Dục tề kì gia giả, tiên tu kì thân;
Dục tu kì thân giả, tiên chính kì tâm;
Dục chính kì tâm giả, tiên thành kì ý;
Dục thành kì ý giả, tiên trí kì tri, trí tri tại cách vật.
Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc);
muốn trị quốc, trước hết phải sửa sang, sắp đặt nhà mình (tề gia);
muốn tề gia, trước hết phải hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân);
muốn tu thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng (chính tâm);
muốn chính tâm, trước hết phải chân thật với điều mình nghĩ (thành ý);
muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng.
Nguồn: cohanvan.com
Vừa dứt lời, xung quanh một mảnh tĩnh lặng, Tề Giản đột ngột ôm mặt khóc nấc lên, cả người đều trượt xuống đất, tay bụm chặt miệng không muốn thất thố nhưng vẫn không kiềm chế được, lệ trong mắt lăn trên mu bàn tay, rồi lại rơi xuống đất.
Ông đã hiểu, chung trà vừa rồi của An Bình là lấy thân phận hậu bối kính ông, dòng máu chảy trong cơ thể đứa bé này chính là huyết mạch của Tề gia ông.
Đứa con tội nghiệp của ông sống chết chưa rõ, nghĩ đến một sinh mạng mới đang trong lúc hình thành thì có thể một sinh mệnh khác đang dần tắt, thậm chí đã lụi tàn, ông càng lúc càng không ngăn được đau đớn, cuối cùng ngay cả mặt cũng trắng bệch, suýt thì ngất đi.
An Bình không quay đầu, tiếng khóc sau lưng tựa như lưỡi dao sắc bén lăng trì nàng, đau khổ khiến nàng cảm thấy không kềm nén được nữa, tựa như ông cũng đang rơi nước mắt của chính nàng.
Lúc nàng nhìn thấy vô số thi từ hắn để lại, hồi tưởng từng lời hắn từng nói, vuốt ve nơi bụng mình…… Nàng cũng chưa từng rơi lấy một giọt lệ, ước chừng những năm qua đã quên mất làm cách nào để rơi nước mắt, hoặc có lẽ nàng cảm thấy không cần rơi lệ.
“Trẫm tin chàng vẫn còn sống, đại học sĩ không cần đau lòng.”
Ngữ khí bình thản nói xong câu này, nàng liền cất bước hướng bên ngoài mà đi, vạt áo dài quét trên đất, phảng phất như thể kéo theo rất nhiều dây dưa cũng luyến tiếc, nhưng nàng không quay đầu lại, chỉ kiên định đi về phía trước. Cũng giống như những lần trong quá khứ, gặp phải sóng lớn cũng đều hướng về phía trước, thời khắc khó khăn cũng có thể nhẫn nhịn trải qua. Bất luận là có hắn bầu bạn, hay là một mình đi chăng nữa.
Buổi sáng nắng xuân đang đẹp, xe ngựa từ từ băng qua phố lớn kinh thành, đi về phía hoàng cung cao vợi không thể với tới.
Mọi việc trong kinh thành đều diễn ra bình thường, không ai biết có người rời đi, cũng không ai để tâm có người chưa về. Mặt trời lên trăng lặn xuống, hoa nở hoa tàn, mọi thứ đều dựa theo quỹ đạo đã định mà diễn ra, họ chỉ biết sau này thiên hạ thái bình, có thể an cư lạc nghiệp, liền cảm thấy đời này đã đủ đầy.
An Bình ngồi trong xe ngựa, một tay vuốt ve bụng, một tay chống lên cửa sổ chống má, lặng lẽ nhẩm tính thời gian.
Từ Tây Nhung xa xôi tới kinh thành đích thực mất thời gian, chàng hẳn là không lâu sau sẽ trở về.
Cho dù không nhanh chóng trở lại cũng không sao, đời này đến mấy chục năm, nàng có thể đợi…….
Ngoài xe truyền tới tiếng hành lễ của cấm quân, cửa cung mở lớn, xe ngựa sắp trở lại nơi đó. An Bình ngồi ngay lại, ánh mắt bình tĩnh, giờ này khắc này, nàng lại là vị hoàng đế Lương quốc uy chấn bốn bể kia………..
Lúc ngang qua ngự hoa viên, ánh mắt bất giác quét qua gốc tùng bách ấy, chợt như thể trông thấy bóng lưng người đó đang ngồi trên xe lăn, quay đầu qua, khe khẽ mỉm cười, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, chỉ là ảo giác.
Thì ra nàng đối với chàng đã tới mức ngày đêm tưởng nhớ rồi……….Có tình yêu oanh oanh liệt liệt, đến chết không thay đổi; có tình yêu bích lạc hoàng tuyền, thề sống chết cùng nhau; cũng có dạng tí tách chảy mãi, không sóng không gió…………Nàng và Tề Tốn Chi ước chừng đan xen tất cả, lúc ở cùng nhau thà đấu võ mồm cũng không nói mấy lời nhàm chán vô vị, đến khi chia xa mới biết thật ra mỗi một câu nói đều xuất phát tự đáy lòng.
Tề Tốn Chi từng nói với nàng rất nhiều lời tỏ tình âu yếm, nàng phần lớn không hề đáp lại, hiện giờ cho dù muốn nói, cũng chỉ là một câu đơn giản bình dị nhất – nếu chàng chết rồi, nàng cũng sẽ sống thật tốt; chàng có thể trở về; nàng sẽ càng yêu chàng hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]