Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic

Thời gian chờ đợi chính là quãng thời gian dài đăng đẵng khiến người ta không cách nào chịu nổi, đại tuyết rơi xuống rồi lại tan ra, vầng dương nhô lên rồi lặn xuống, tiết trời giá lạnh càng lúc càng xa, Tây Nhung vẫn không có lấy nửa phần tin tức, Tề Tốn Chi bao gồm cả Lưu Tự và mười vạn đại quân đó cũng không chút thông tin.

Tâm tình An Bình đã bình lặng trở lại, nhưng ngày ngày vào lúc sáng sớm vẫn sẽ ở tiền đình đảo vài vòng, cơ hồ đã trở thành một loại thói quen. Mãi đến hôm nào đó đi tới góc tường, trông thấy một nhánh hoa nhụy vàng tươi, đẹp đẽ rực rỡ tràn trề sức sống rung rinh trong gió, mới đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Đất đai bắc quốc đều đã cảm nhận được ý xuân, hắn thế nhưng vẫn không chút tin tức.

“Rầm” một tiếng, cửa lớn bất chợt bị tông mở, suy nghĩ của An Bình cũng theo đó bị gián đoạn, quay đầu nhìn, chính là Tiêu Thanh Dịch đang luân phiên túc trực chạy xộc vào, sau lưng còn có một người, người mặc khôi giáp, vết máu loang lổ.

“Bệ hạ, Khánh Chi trở lại rồi!”

Còn chưa đợi Tiêu Thanh Dịch bẩm báo, nàng đã nhanh chóng chạy tới, vừa định mở miệng thăm hỏi thì đã thấy Lưu Tự ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt mình, đầu cúi thấp, khôi giáp nhiễm bụi đường nơi bả vai run rẩy.

“Bệ hạ……” Hắn cất giọng khàn khàn, còn mang theo một tia nghẹn ngào, lập tức khiến trong lòng An Bình thoáng quét qua cảm giác chẳng lành.

“Thế nào rồi?”

“Tử Đô huynh huynh ấy……………”

An Bình siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng: “Nói.”

“Vi thần trước đó điều binh đuổi tới, lúc đó Tử Đô đang tác chiến với tàn binh do Song Cửu dẫn đầu, trên người đã bị thương. Thấy viện quân đến, Song Cửu dẫn người lùi vào thành ma quỷ. Tử Đô huynh biết rõ trong đó có điểm kỳ lạ, liền dứt khoát hạ lệnh từ bên ngoài đập đổ thành này, ép bọn chúng xuất hiện. Vốn mọi thứ tiến hành thuận lợi, nhưng…..”

Hắn nhịn xuống cảm xúc nghẹn ngào đột nhiên dâng trào, tiếp tục nói: “Nhưng đêm đó gió tuyết ào ào, Song Cửu đột ngột xuất hiện bất ngờ tập kích,tướng sĩ bên ta không quen với thời tiết như vậy, không kịp phản ứng, vi thần cũng bất cẩn rơi vào tay địch, Tử Đô huynh chạy tới cứu viện…………bị  Song Cửu uy hiếp kéo vào thành ma quỷ……………”

Đầu Lưu Tự rạp xuống đất, hai vai run run, dường như khi kể chuyện này thì bản thân lại một lần nữa trải qua.

Tiêu Tĩnh và Tần Tôn nhận được tin tức tốc lao tới, nghe thấy tình hình như vậy thì đứng chết trân tại chỗ, hốc mắt Tiêu Thanh Dịch phiếm hồng, quay mặt đi im lặng không lên tiếng.

Hàng mi An Binh khẽ run, mím môi nói: “Sau đó thế nào?” Thanh âm thế nhưng lại rất bình tĩnh, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lưu Tự ngẩng lên, trong mắt ngập đầy lệ, phía dưới mắt màu một xám xịt, chiến tranh đã khiến một quý công tử chốn kinh thành như hắn trở nên tiều tụy, thế nhưng dù thế nào, hắn cũng cảm thấy bản thân thật đáng hổ thẹn. Mà hiện thời đối mặt với An Bình, hắn càng cảm thấy áy náy.

Hắn nhớ lại vẻ mặt của Tề Tốn Chi khi nói tới An Bình với mình đêm đó, khi ấy hắn vẫn đang đợi trận chiến này kết thúc, trở về sẽ gặp lại An Bình, nhưng mà bây giờ……..Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Tự càng chua xót, nửa chữ cũng không thốt lên được.

“Sau đó thế nào?” AN Bình đợi không thấy trả lời, lại hỏi một câu, nét mặt mảy may không chút thay đổi, dường như đang hỏi một việc hoàn toàn không quan trọng.

Lưu Tự nén lại suy nghĩ trong lòng,quỳ thẳng người dậy: “Sau đó vi thần mạo hiểm dẫn quân vào thành, tiếc là chỉ đi được một đoạn liền phát hiện đường đã bị chặn, lại chiếu theo sắp xếp trước đó của Tử Đô huynh phá thành, thế nhưng thành trì rộng lớn, đích thực tiêu tốn thời gian, liền trước trở lại bẩm báo………..”

“Thế nên Tử Đô đã bị vây khốn trong thành lâu như vậy?” An Bình ngắt lời hắn, tới lúc này thanh âm mới có chút run rẩy.

“Vi thần đáng chết, cô phụ trọng trách bệ hạ giao phó, nếu không phải vì cứu vi thần………..”

“Ngươi không sai.” An Bình hơi cúi người, đưa tay đỡ hắn dậy, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn giữ uy nghi cùng vẻ bình tĩnh nên có của bậc đế vương: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, thương thế cũng phải sớm chữa trị, chuyện sau này, Trẫm sẽ xử lý.”

Lưu Tự càng áy náy, cắn chặt khớp hàm một lúc lâu mới gật đầu, Tần Tôn thấy vết thương hắn nghiêm trọng liền cùng hắn rời đi.

“Hoàng thúc, nếu Trẫm tính không sai, biên thành hiện giờ hẳn có tổng cộng mười lăm vạn binh sĩ?”

An Bình bất ngờ hỏi vậy khiến Tiêu Tĩnh không khỏi ngây ra, sau đó nhanh chóng nhẩm tính một phen, gật đầu nói: “Không tới mười lăm vạn.”

An Bình gật đầu, giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo: “Vậy rất tốt, tập hợp binh lực, lập tức xuất phát tới Tháp Thấp thành, phá sập tòa thành này cho Trẫm!”

Tiêu Tĩnh tức thì kinh hãi, chắp tay nói: “Bệ hạ không được, đánh trận dù gì cũng là do Tây Nhung xâm phạm, mà hành động này…………Chỉ vì phá sập một tòa thành cũ không một bóng người mà huy động mười lăm vạn, e rằng rước lấy chỉ trích, có hiềm nghi bị hiểu là quá mức hiếu chiến!”

Tiêu Thanh Dịch cũng vội vàng can ngăn: “Xin Bệ hạ nghĩ lại, nếu lo lắng cho Tử Đô huynh, vi thần nguyện lãnh binh đi cứu viện, dù gì Tây Nhung đã rút lui khỏi Tháp Thấp thành, ra ngoài Kỳ Liên sơn, cũng theo đó có thể cứu được huynh ấy, chỉ cần huynh ấy còn………..” Hắn bất ngờ ngừng lại, hai chữ “còn sống” dù thế nào cũng không thốt ra được, trong mắt long lanh, cúi đầu không nói.

“Hoàng thúc, đi đi, thời gian gấp rút.” An Bình như thể không hề nghe thấy lời họ, mắt nhìn chằm chằm vào cửa viện rộng mở, nhưng căn bản không nhìn bất kỳ thứ gì.

Tiêu Tĩnh lại định khuyên răn, nhưng thấy nàng đã quay sang, bình thản hỏi: “Muốn Trẫm tự mình đi?”

Hắn cả kinh, vội cúi đầu ôm quyền: “Vi thần không dám.”

………….Đầu xuân Sùng An năm thứ hai, Lương quốc phát động mười lăm vạn binh chỉ để phá sập Tháp Thấp thành đã bỏ trống hơn trăm năm. Tin tức vừa lan ra, khắp thiên hạ đều chấn động.

Đại thần trong triều trước đó đã nhận được tin Lương quốc thắng trận, cho nên hoàn toàn không hiểu động thái này của An Bình là vì sao. Nhớ tới đủ loại ‘vết nhơ’ trước đây của nàng thì không khỏi lại bắt đầu tập hợp đi quấy rầy Thái thượng hoàng và Thái hậu nương nương, đến nỗi Thái thượng hoàng và Thái hậu nương nương vẫn luôn chuyên tâm lễ phật cũng suýt bị kinh động.

Sùng Đức bệ hạ mặc dù biết An Bình sẽ không vô duyên vô cớ hành sự, nhưng từ đức hạnh của đế vương mà suy nghĩ, vẫn là lập tức gửi thư, bảo nàng sớm ngày khải hoàn hồi triều, đừng làm mấy hành động kỳ quái thử thách trái tim của ông cùng Đông Đức bệ hạ.

Còn trong dân gian, phiên bản rất nhiều, nhưng truyền kỳ nhất lại từ phía biên thành truyền ra.

Dạo gần đây trước gian trà nhỏ trong kinh thành có thể thường xuyên bắt gặp người có bộ dạng thương lữ hùng hùng hổ hổ khoe khoang, nói đến đâu đó mạch lạc rõ ràng.

Nói là Tây Nhung có một vị Tam vương tử, bởi vì văn võ song toàn, rất được phụ vương coi trọng, lại thêm mẫu hậu là người Hán nên cực kỳ bị huynh đệ xa lánh. Thế nên sau khi phụ vương qua đời, hắn cùng mẫu hậu liền bị đại ca khác mẹ hãm hại đến chết. Nhưng thực ra hắn vốn không chết, trái lại được thuộc hạ giúp đỡ trốn tới Lương quốc. Cũng không biết làm thế nào mà đi theo bệ hạ của chúng ta, một mối tình cảm động thiên địa liền cứ thế xảy ra. Thậm chí bệ hạ trước đây phong lưu vô cùng cũng bắt đầu động lòng, sau đó còn vì hắn từ chối lời cầu thân của Tây Nhung vương, cho nên mới có trận đại chiến sau đó.

Đáng tiếc a, cùng với việc chiến sự kết thúc, thân phận của Tam vương tử cũng bại lộ, hắn và hoàng đế bệ hạ đứng ở hai phía đối địch. Hoàng đế nổi giận, truy kích thẳng tới khi tránh vào Tháp Thấp thành. Tháp Thấp thành là nơi nào chứ? Chính là thành ma quỷ đó nha! Hoàng đế bệ hạ cuối cùng vẫn là không đành lòng, lại phái người tìm hắn, nào ngờ tìm không được, trong lòng không khỏi ân hận, liền hạ lệnh toàn quân xuất phát về hướng Tháp Thấp thành,phải đào ba tấc đất cũng muốn tìm cho được vị tình lang ngày xưa kia ấy….Người kể lắc đầu buồn bã, giọng nói cũng ngập tràn cảm xúc, người nghe bùi ngùi không thôi, thậm chí còn sụt sùi. Thế nhưng lại có người nhớ tới một chuyện, nghi hoặc nói: “Thế theo lời ngươi kể như vậy,người trước đây ứng tuyển phò mã Lưu công tử và Tề đại công tử thì tính thế nào đây?”

“Hừm………” Người nói không hứng thú, ghét nhất là nghe kể chuyện mà còn soi mói! Hừ!!!

………………. Viên Hỉ ra ngoài mấy bận, trong biên thành bởi vì có bệ hạ tọa trấn, đồn đãi cũng không nhiều, có điều hắn còn nghe thấy một vài thứ. Vốn định báo cáo bệ hạ, nhưng vừa nghĩ nam chính là Song Cửu thì liền thấy nổi nóng, coi như thôi đi. Huống hồ bệ hạ dạo gần đây tâm tình thất thường, hắn cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

An Bình thực ra vẫn rất chi bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh như vậy khiến Viên Hỉ cảm thấy bất an. Lúc trước đụng phải chuyện lớn gì nàng không phải đều mỉm cười cho qua? Bây giờ thế nhưng lại như thể nháy mắt già đi mấy chục tuổi, không phải ngoại hình thay đổi, mà là nội tâm. Lúc ngồi ở đó, trầm ổn như người đã trải qua tang thương dâu bể, không còn là An Bình bệ hạ động một cái là lại tùy tiện đùa giỡn nữa rồi.

Hơi thở ngày xuân càng lúc càng rõ, Viên Hỉ cuối cùng cởi quần áo mùa đông dày nặng, bước chân cũng theo đó trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn cầm một phong thư vội vàng chạy về phía thư phòng của An Bình, xa xa trông thấy một gốc cây trong vườn nhú đầy lộc xuân, trong lòng không khỏi cũng bắt đầu hoài niệm ngự hoa viên nơi hoàng cung. Lúc trước Tề thiếu sư rất thích quanh quẩn ở đó, hiện giờ cũng không biết thế nào rồi.

Nhớ tới đó, tâm tình hắn không khỏi có chút nặng trĩu, dừng ở ngạch cửa, nhìn cánh cửa phòng một hồi lâu mới có dũng khí gõ cửa: “Bệ hạ, Thái thượng hoàng phái người gửi thư tới.”

“Đưa vào đi.”

Nghe thấy giọng nói An Bình vẫn trầm ổn như cũ, hắn mới thở phào, đẩy cửa vào trong, bên trong phòng do cửa sổ đóng chặt nên có chút âm u, An Bình ngồi sau án đọc sách, vẻ mặt hoảng hốt, cũng không biết đang xem gì.

Viên Hỉ cẩn cẩn thận thận đặt lá thư trước mặt nàng, len lén liếc nhìn một cái, thấy trước mặt nàng là một quyển binh thư để mở, mở tới trang nào đó, bên trong lại kẹp một xấp giấy Tuyên dày cộm. Trong đó có hai trang đã bị mở ra, trải ở một bên, bút tích rồng bay phượng múa, chi chít dày đặc, cũng không phải nét chữ của An Bình. Hắn nhìn không rõ lắm, liền dứt khoát bỏ qua.

Đi tới một bên mở cửa sổ, hắn nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, cảnh xuân rất đẹp, vẫn nên mở cửa sổ cho thoáng khí nhé.”

“Ừm.” An Bình nhàn nhạt đáp một tiếng, tầm mắt đã rời khỏi hai trang giấy kia, lấy bức thư mở ra.

Viên Hỉ không dám nhiều lời, chỉ cung kính đứng một bên hầu hạ.

“Phụ hoàng mẫu hậu hi vọng Trẫm sớm ngày hồi kinh.” Nàng thở dài, nhắm mắt, tay chống trên mặt bàn xoa xoa mi tâm, hỏi hắn: “Thục vương có gửi tin về không?”

Viên Hỉ có chút bối rối đáp: “Bệ hạ, vương gia không phải hôm qua mới gửi tin sao?”

An Bình mở mắt, vẻ mặt có hơi hoang mang, rồi lại cúi đầu nhìn xấp giấy Tuyên kia, nhưng không có dũng khí lại mở xem nội dung bên trong.

Vừa rồi Lưu Tự còn nói với nàng, lời cuối cùng của Tề Tốn Chi là bảo nàng cứ như trước đây đi trước.

Trước đây cho rằng hắn không muốn mình nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hắn, cho nên mỗi lần hắn định đi, nàng đều sẽ nhanh chóng rảo bước rời trước, hiện giờ sao lại giống nhau?

“Bệ hạ, thế………nên phúc đáp Thái thượng hoàng như thế nào ạ?” Viên Hỉ thỏ thẻ, vừa quan sát nét mặt nàng vừa hỏi.

An Bình lại nhìn lá thư đó lần nữa, đây đã là phong thư thứ ba rồi. Nước không thể một ngày không vua, nàng đã trì hoãn quá lâu.

“Đợi tin tức lần sau của Thục vương gửi tới rồi lại quyết định đi.”

Viên Hỉ khom người đáp vâng, thấy khí sắc nàng có vẻ không tốt, lại liền thay đổi đề tài: “Bệ hạ buổi trưa muốn ăn gì? Nô tài đi chuẩn bị.”

An Bình lắc đầu: “Không cần, Trẫm không có khẩu vị.”

“…………………..” Viên Hỉ tức thì mặt mày tang thương, bệ hạ ngài đừng vậy mà, nhìn mà khiến người ta không an tâm đó.

Tin tức lần này là do chính Tiêu Tĩnh tự mình đưa tới. Chiếu theo sắp đặt của An Bình, sau khi phá hủy Tháp Thấp thành, ngay ở vùng lân cận lập nên Tây Nhung vệ sở, ngăn chặn Tây Nhung bên ngoài Kỳ Liên sơn, triệt để cắt đứt tâm tư muốn vào Trung Nguyên của chúng. Mà hiện giờ, vệ sở đã bắt đầu khởi công, hắn cũng rảnh tay trở về.

An Bình đứng ở cửa tiền đình đợi hắn, vừa trông thấy nét mặt hắn thì trong lòng lại nóng lên.

Tiêu Tĩnh đến gần, muốn an ủi nàng, mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì. Lưu Tự và Tần Tôn hai người cũng chạy tới, thấy hắn một mình trở về, lập tức mặt như tro tàn.

“Bệ hạ………….” Lưu Tự rất muốn nói gì đó, hắn cho rằng mồm mép mình đã được mài giũa ở quân doanh Tây Nhung đủ lanh lẹ rồi, nhưng giờ này khắc này, chung quy vẫn không cách nào thốt ra được một chữ.

“Chàng nhất định còn sống.” An Bình đột nhiên thập phần chắc chắn nói một câu, khiến mấy người họ đều sửng sốt.

Nói không rõ là tâm tình gì, trong lòng chỉ có khoảng trống, nhưng vẫn không đến mức sụp đổ.

Nàng còn nhớ hứa hẹn của hắn, mạng sống này là của nàng, không có sự cho phép của nàng, hắn không thể chết. Hắn cũng từng nói hắn mãi mãi ở cạnh, cùng nàng kề vai sát cánh, cho dù đi bất cứ đâu cũng sẽ ở bên nàng. Thậm chí trong kinh còn có một cung điện đang đợi hắn, hắn sao có thể chết như vậy? Tuyệt đối không thể!

Nàng đột ngột quay người, bước nhanh về phía hậu viện: “Để người ngựa lại tiếp tục tìm người, Viên Hỉ, chuẩn bị một chút, hồi kinh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.