Chuyển ngữ: Mic
Chiêu Ninh sau khi đem tin Lưu Tự gửi tới nói với An Bình thì liề lên đường trở về Giang Nam, không có bất kỳ lý do gì, cứ thế đầu cũng không quay lại rời đi. Tiêu Trữ trở về muộn hơn nàng, biết nàng bình yên vô sự mới an tâm.
Đại quân Tây Nhung đã bắt đầu lên đường hướng về biên thành, An Bình không muốn hắn mạo hiểm nên bảo hắn rời đi. Tiêu Trữ lúc đầu còn muốn ở lại giúp đỡ, nhưng nghĩ thấy mình cũng không có kinh nghiệm tác chiến, vẫn là đừng gây thêm phiền phức thì hơn, liền cáo từ đi đến Thanh Hải.
Hiện giờ thân phận gian tế đã xác định, Tiêu Tĩnh một mình ở nơi đó, nhất định cần giúp đỡ.
Gió tuyết cuối cùng cũng ngừng, đêm đến còn có ánh trăng. An Bình cùng chúng tướng lĩnh sau khi thương nghị đối sách tác chiến, trong lòng lại rất lo lắng, mãi tới khi Viên Hỉ đến mời, nói Tề Tốn Chi đang đợi nàng dùng cơm mới ngừng suy tư.
Đến doanh trướng của hắn, quả nhiên thấy hắn đang đợi mình, trên chiếc bàn nhỏ đã bày xong thức ăn.
Trong tay nàng cầm một cuộn da dê, đi tới cạnh hắn, vừa vén vạt áo ngồi xuống thì cũng đem cuộn da dê gác lên đầu gối hắn: “Quân sư, đối với trận chiến này, ngài có ý kiến gì?”
Tề Tốn Chi mở ra xem, thì ra là địa đồ, trên đó chi chít dấu hiệu dùng bút chu sa viết lên. Hắn cẩn thận xem xét, ngón cái thi thoảng nhẹ chỉ lên một điểm nào đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-den-roi-quan-than-can-than/3165664/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.