Chuyển ngữ: Mic
Đi hết nửa tháng, Tề Tốn Chi mới tới biên quan, thế nhưng lại không gặp được Lưu Tự.
Một binh sĩ do dự ngập ngừng bẩm báo nói: “Lưu tham tướng đã cùng Quận chúa đi Tây Vực.” Đại khái là cảm thấy mình diễn đạt không chuẩn xác, lại sửa lại: “Không phải, là Quận chúa muốn đi Tây vực, Lưu tham tướng can ngăn, sau đó bị tóm đi cùng. Ớ….Cũng không đúng, là Lưu tham tướng tự mình muốn đi theo. Ý? Là như vậy à?”
Tề Tốn Chi nhìn gương mặt rối rắm của binh sĩ kia, giựt giựt khóe miệng, quay đầu nói với Tiêu Trữ: “Ắt hẳn vị quận chúa này chính là muội muội tốt mà ngài muốn tìm rồi.”
Tiêu Trữ đau buồn đỡ trán: “Dự cảm không lành nói với ta, ngươi nói không sai.”
“…………………”
Đương nói thì Triệu lão tướng quân phụ trách trấn giữ biên cương bỏ xuống quân vụ bề bộn đích thân tới nghênh tiếp. Ông từng ở hoàng cung dạy võ nghệ cho Tề Tốn Chi và An Bình, thế nên cũng coi như là sư phụ của hắn, Tề Tốn Chi vừa thấy ông, lập tức định hành lễ. Nhưng Triệu lão tướng quân cũng đồng thời là thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, cho nên vừa gặp Tiêu Trữ, trước tiên liền hướng hắn hành lễ.
Tề Tốn Chi bùi ngùi: đồng ngành bất đồng mệnh mà….
Triệu lão tướng quân tâm tình không tệ, mời hai người tới phủ đệ tạm trú trong thành, chòm râu màu hoa râm theo nụ cười của ông cũng không ngừng run run: “Bệ hạ trong thư có dặn dò, một vạn ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-den-roi-quan-than-can-than/3165655/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.