Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic

Song Cửu vẫn tiếp tục dưỡng thương như cũ, còn An Bình lại càng chịu khó ra vào cung hơn bình thường.

Mấy ngày trước, mẫu hậu nàng lại tìm dược liệu quý hiếm gì đấy từ Thanh Hải quốc gửi về, nàng liền lấy danh nghĩa đi đưa thuốc tới thăm Tề Thiếu phó ‘bán nghệ không bán thân’. Lúc trên người mặc nam trang màu trắng ngang qua đình viện, vừa hay tình cờ gặp được tiểu nha hoàn đêm ấy bất cẩn đụng phải nàng và Tề Tốn Chi đang ‘thân mật khăng khít’, người kia lập tức sợ tới độ cuống cuồng bỏ chạy.

Nàng cũng không muốn bị đánh chết oan uổng như vậy đâu! >_<

Sau đó, An Bình lại đi quấy rối Thục vương một phen, sau khi lại khiến hắn nổi điên đập đồ lung tung một bận thì thong dong đi tới chỗ Tiêu Thanh Dịch huấn luyện ở ngoài thành lén quan sát.

Dùng Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch có thể che giấu tai mắt người khác rất tốt, nhưng thành thực mà nói, tình hình không cho phép lạc quan. Nàng không định gây áp lực cho Tiêu Thanh Dịch nên cũng không để lộ, sau đó lại thong dong leo lên xe ngựa hồi cung.

Vừa vào cửa cung thì vừa đúng lúc gặp Chu Liên Tương đang chuẩn bị xuất cung. Có điều nàng ấy cũng không đi một mình, mà có Lưu Tự bên cạnh, hai người cùng hướng cửa cung mà đi, vừa nói vừa cười. An Bình vốn định im hơi lặng tiếng mà vào, nhưng bị Chu Liên Tương tinh mắt phát hiện, chưa kịp động đậy đã thấy nàng nhanh chóng đi tới hành lễ.

“Miễn lễ đi,” An Bình phất phất tay, cười hỏi một câu: “Tuyển chọn nữ quan kết thúc rồi chứ?”

“Hồi điện hạ, đã kết thúc rồi, hôm nay Liên Tương nhập cung chính là để bẩm báo với Thái hậu việc này, lão nhân gia người cũng rất quan tâm đến chuyện này.”

“Ừm, bổn cung chính vụ bận rộn, Thái hậu ít nhiều nhờ có ngươi bầu bạn, bây giờ đã kết thúc, vậy cứ an tâm chờ kết quả đi, bổn cung tin ngươi có thể bộc lộ tài năng.”

Chu Liên Tương nghe nàng cổ vũ như thế, không ngừng vâng dạ.

An Bình gật gật đầu, quay người định đi nhưng thấy Lưu Tự đứng cạnh đấy, dường như muốn bước lên hành lễ thì lại có chút do dự, không biết đang rối rắm điều gì. Nàng cười cười, lên tiếng “Thiếu phó cũng miễn lễ đi” rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên trêu ghẹo lướt mắt qua hai người một cái.

Lưu Tự nhận thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu đó của nàng, lập tức hiểu nàng đã hiểu lầm, không khỏi có chút ảo não.

Vừa tới cửa Đông Cung đã thấy Song Cửu trên người khoác chiếc áo mỏng đứng tựa cửa,thấy An Bình xuất hiện liền lộ vẻ nhẹ nhõm: “Điện hạ sao có thể một mình xuất cung, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?”

An Bình bước nhanh tới trước, đỡ cánh tay hắn, cười đến tình ý dạt dào: “Vẫn là Song Cửu quan tâm bổn cung, thật không uổng công bổn cung yêu thương ngươi.”

Song Cửu ngượng ngùng cúi đầu.

Viên Hỉ ở một bên liếc mắt xem thường, vừa quay đầu thì lại sững người, ấp a ấp úng kêu lên một tiếng: “Điện hạ……..”

An Bình xoay người, thấy Lưu Tự đứng sau lưng cách đó vài trượng, ánh mắt đau đớn nhìn mình, sau đó quay đầu bước đi, bước chân gấp gáp. Nàng thoáng ngẩn ra, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Mãi đến khi gần tới cửa cung, An Binh bước nhanh hơn, chạy lên trước kéo cánh tay Lưu Tự mới khiến hắn dừng bước.

“Khánh Chi, sao vậy?”

Lưu Tự quay người, cúi đầu không nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: “Kỳ thực vi thần vừa rồi muốn giải thích với điện hạ.”

“Giải thích chuyện gì?”

Hắn hít sâu một hơi, tay siết lại thành đấm, trầm giọng nói: “Mới rồi điện hạ hiểu lầm rồi, vi thần và Chu tiểu thư không có gì, trên thực tế, hiện giờ vi thần đối với Chu tiểu thư đã không còn tâm tư lúc đầu nữa.”

Ánh mắt An Bình lóe lên, cười cười: “Sao lại muốn giải thích với bổn cung?”

Lưu Tự chợt ngẩng đầu, rút cánh tay bị nàng níu ra, sắc mặt giận dữ: “Đúng đó, vi thần cần gì phải giải thích với điện hạ chứ! Dù gì điện hạ cũng đâu có quan tâm!”

Vừa dứt lời, hắn giống như chợt bừng tỉnh, không khỏi lùi về sau một bước, gương mặt cũng bắt đầu đỏ lựng lên,  xấu hổ vô cùng, vội vội vàng vàng quay người bước đi, nhưng chưa được mấy bước lại dừng lại. Gió thu xào xạc, bóng dáng cao ngạo của hắn tựa như diều hâu sải cánh theo gió, đầu chưa từng quay lại, chỉ thấp giọng nói một câu: “Điện hạ luôn có khả năng khiến người khác căm phẫn.”

Khiến người căm phẫn, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm người ta nhớ nhung, có đôi khi thật sự căm hận chính mình.

An Bình thả tay, đứng đấy không nói lời nào, nhìn theo bóng hắn dần xa, khẽ thở dài một tiếng.

Người hiểu lòng ta, nói ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đáng trách….

Thời tiết chuyển lạnh, đến tối đã có vài phần cảm giác ngày đông.

An Bình ngồi trong ngự thư phòng phê xong bản tấu chương cuối cùng, bỗng nhớ chực ra điều gì, ngẩng đầu hỏi Viên Hỉ: “Hôm nay Tề thiếu sư có tới không?”

Viên Hỉ nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có ạ.”

Nàng nhíu mày, ban ngày hắn rõ ràng nói có chuyện phải vào cung bẩm báo, sao tới giờ còn chưa tới? Mặc dù là chủ nợ, nhưng ngay cả Giám quốc cũng dám giỡn mặt, thật sự là to gan nha. Nàng cười lắc đầu, cúi xuống: “Bỏ đi, hồi tẩm cung thôi.”

Hôm sau ở trong ngự thư phòng nghị sự, chư vị đại nhân không khỏi lại nhắc tới chuyện Thục vương bị cấm túc. Đại khái là thấy sóng gió đã qua, rất nhiều đại thần bắt đầu thử thăm dò vì hắn cầu xin.

An Bình không chút ngạc nhiên, nhưng cũng không tỏ thái độ, khiến chư vị đại nhân rất rối rắm.

Nghị sự xong ai nấy đều lui ra, duy chỉ có Tề đại học sĩ Tề Giản lưu lại.

“Điện hạ……….” Ánh mắt ông lấp lóe, dường như có chút ngượng ngùng, ngập ngà ngập ngừng hồi lâu mới tiếp tục nói: “Không biết đêm qua khuyển tử có hay không……….làm phiền điện hạ, lão thần thật hổ thẹn a.”

An Bình sửng sốt: “Cái gì?”

Tề Giản nghe nàng hỏi lại thì càng xấu hổ, ngay cả mang tai cũng bắt đầu đỏ lên: “Sẩm tối hôm qua khuyển tử vào cung, cả đêm không về, lão thần đoán, hẳn là nghỉ ở chỗ điện hạ rồi……….” Càng nói giọng lại càng lí nhí, cuối cùng ông bối rối ho khan một tiếng.

An Bình thế nhưng nhíu chặt mày: “Ngươi nói hắn cả đêm không về?”

“Dạ.” Ây ya, Ngài còn truy hỏi mãi vậy sao? Không tốt đâu mà…. →_→

“Nhưng hắn chưa hề vào cung.”

Tề Giản trước đó còn xấu hổ nháy mắt như bị sét đánh: “Cái gì?”

An Bình rũ mắt trầm tư trong chốc lát, hỏi: “Tùy tùng bên cạnh hắn có về phủ không?”

Tề Giản nét mặt lộ vẻ hoảng loạn, liên tục lắc đầu: “Không có.”

“Vậy là đúng rồi, nếu bổn cung giữ hắn lại qua đêm, nhất định sẽ phái tùy tùng trở về bẩm báo.”

“Vậy………..” Đầu gối Tề Giản mềm nhũn: “Lẽ nào mất tích rồi?”

An Bình không trả lời, đứng dậy bước nhanh tới bậc cửa: “Viên Hỉ, lấy lệnh bài của bổn cung, điều ba trăm cấm vệ quân, lục soát khắp thành, nhất định phải mau chóng tìm được Tề thiếu sư.”

Viên Hỉ vội vàng nhận lệnh đi làm, Tề Giản sợ hãi, mặt sớm đã cắt không còn giọt máu: “Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Yên tâm, sẽ không có gì đâu.” An Bình trấn an ông, nhưng trong lòng cũng không nhẹ nhõm.

Tề Tốn Chi trước nay không có thù oán với người khác, đột ngột mất tích, nhất định là có liên quan tới nàng, mà dạo gần đây người nàng đắc tội cũng chỉ có Thục vương. Chuyện cướp binh phù nàng sớm đã có âm mưu, Tề Tốn Chi chỉ đoán, cũng không tham dự, thế nên mũi nhọn hẳn là nhắm về nàng. Nếu như có thể nhân lúc hắn nhập cung mà gặp chuyện, hẳn là từ trước đã lập kế hoạch hẳn hoi.

Thời gian trôi qua một lúc lâu, nàng vẫn luôn ngồi sau án thư, bình tĩnh không biến sắc. Tề Giản trái lại như thể mất hồn, không ngừng đi đi lại lại trong điện, luôn miệng hỏi: “Điện hạ, sao còn chưa có tin tức?” Nàng chỉ có thể an ủi ông, đầu mày thế nhưng không khỏi càng lúc càng nhíu chặt.

Dù gì càng để lâu thì càng có khả năng xảy ra chuyện…. “Điện hạ!” Viên Hỉ chợt nghiêng nghiêng ngả ngả lao vào, phì phò bẩm báo: “Tìm thấy dây cột tóc của Tề thái phó ở giữa đường, chúng nô tài dọc theo đó tìm kiếm, cuối cùng phát hiện trạch tử cách đó gần nhất là phủ đệ của Kinh Triệu Doãn Tiền nhiệm, liền tiến hành bao vây nơi đó, lập tức vào cung báo cáo.”

Tề Giản vội nói: “Nhất định là Tử Chi để lại ám hiệu giữa đường, điện hạ nhanh cho người vào phủ tìm kiếm đi.”

An Bình mím môi không nói. Kinh Triệu Doãn Tiền nhiệm dung túng con trai hành hung, nàng coi như đã thẳng tay, hung thủ đã bị trảm quyết không nói, toàn bộ nam đinh trong nhà cũng bị lưu đày ba nghìn dặm, nữ quyến thì hết thảy nhập nô tịch. Chuyện này sao có thể liên can đến bọn họ?

Nàng ngẫm nghĩ, đứng dậy lấy áo choàng mắc bên cạnh khoác lên người, bước nhanh ra ngoài: “Bổn cung tự mình đi xem thử, Tề đại học sĩ cũng đi cùng đi.”

Không cần nàng nói, Tề Giản đã vội vàng chạy theo.

Một đoàn người rất nhanh đã tới trước trạch phủ bị bỏ hoang, An Bình vừa xuống xe liền thấy có người ra roi thúc ngựa chạy tới.

Là Lưu Tự.

Cơn giận hôm trước trở thành hư không, hắn hiện giờ sắc mặt tràn đầy sốt ruột: “Điện hạ, vi thần tìm xung quanh rồi, chỉ có nơi này là có khả năng nhất.”

An Bình liếc hắn một cái: “Khánh Chi sao lại biết chuyện Tử Đô mất tích?”

Viên Hỉ ở bên cạnh nói: “Lúc chúng nô tài tìm kiếm, nửa đường tình cờ gặp Thiếu phó đại nhân.”

“Thì ra là vậy” An Bình gật đầu, dứt khoát phất tay một cái: “Lập tức vào phủ lục soát, một chỗ cũng không được bỏ qua.”

Cấm vệ quân nghe lệnh ồ ạt xông vào phủ, thế nhưng vừa đẩy cửa bên trong liền xông ra một đám hắc y nhân, lập tức cùng binh sĩ giao chiến, xem dáng vẻ rất giống với thích khách đã ám sát An Bình hôm trước.

Lưu Tự vội vàng chắn phía trước An Bình: “Điện hạ cùng Tề đại học sĩ mau lên ngựa tránh đi.”

An Bình liếc nhìn đám hắc y nhân đang hăng hái giao đấu, nói một câu “chừa lại người sống” rồi liền quay người lên xe ngựa. Tề Giản trái lại nét mặt tràn đầy lo lắng, rề rà không muốn lên xe, cuối cùng bị Lưu Tự tung một chưởng đánh ngất mới xong chuyện.

Bên ngoài cảnh tượng hỗn loạn, An Bình thế nhưng lại thầm suy tư. Thân thủ mới rồi của mấy hắc y nhân kia võ nghệ cũng không tính là cao cường, đối mặt với ba trăm cấm vệ quân, bị thất thủ cũng là chuyện sớm muộn. Kẻ đứng sau màn định để bọn họ làm người chịu tội thay sao?

Nghĩ tới điểm này, nàng dường như hiểu ra gì đấy, sự lo lắng trước đó cũng mất đi không ít.

Quả nhiên, rất nhanh bên ngoài đã trở lại yên tĩnh, Lưu Tự ở ngoài bẩm báo: “Hồi bẩm điện hạ, kẻ gian phần lớn đã bị giết chết, chỉ còn lại năm tên bị bắt sống.”

An Bình vén màn đi ra, quét mắt về phía cửa phủ, gật đầu: “Giải tới đại lao chờ thẩm vấn, lập tức phái người vào phủ lục soát.”

Viên Hỉ đã dẫn người đi vào, Lưu Tự trái lại vẫn đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” An Bình quay đầu nhìn thần sắc hắn, không khỏi có chút kỳ quái.

“Điện hạ….” Hắn ngập ngừng, tiếp lời: “Trong mấy người vừa bị bắt, vi thần nhận thấy có một người quen, chính là trưởng tử của Kinh Triệu Doãn Tiền nhiệm, hắn đã ở đây, nhất định là đám người kia muốn tìm vi thần báo thù, nhưng lại bắt nhầm người.”

An Bình lúc này mới nhớ ra hắn hôm trước đích thực cũng vào cung, hơn nữa theo như lời Tề Giản nói, hắn rời đi chưa bao lâu cũng là lúc Tề Tốn Chi nhập cung.

“Thì ra là vậy.” An Bình như có điều suy nghĩ, nói như vậy, kế hoạch này cũng thật chu đáo chặt chẽ.

“Có điều…………..” Lưu Tự lại như chợt nhớ ra chuyện gì, càng xấu hổ, giọng nói cũng hạ thấp không ít: “Không biết Tử Đô huynh có việc gì hay không, bởi vì vi thần nghe nói trưởng tử đó thập phần thô bạo, trước đây trong phủ cũng thường ngược đãi hạ nhân….”

An Bình nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia chán ghét, Viên Hỉ cũng vừa đúng lúc chạy tới bẩm báo: “Điện hạ, sương phòng cuối cùng dãy phía Tây có động tĩnh, nô tài đã gọi người qua đó rồi.”

“Bảo tất cả mọi người không được động đậy.”

Nàng bất ngờ quát một tiếng, liền nghe thấy Lưu Tự ở bên cạnh nói: “Điện hạ, vi thần và Tử Đô huynh tình như thủ túc, vẫn là để vi thần đi cho.”

An Bình gật đầu, may mà Lưu Tự có lòng, bằng không đường đường là một Thiếu sư lại bị làm nhục, không thể cứ như vậy bị lộ trước mắt mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.