Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic

Đã vào đầu hạ, ánh mặt trời buổi trưa từ trên đỉnh đầu rọi xuống, hơi nóng hầm hập.

An Bình đứng trước chuồng ngựa, tay trái chống nạnh, tay phải cầm roi, hai mắt khẽ híp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm……..con ngựa trước mặt.

Tật Phong vùi đầu ăn cỏ, không chút để ý.

“Bổn cung chiều ngươi quá lâu rồi, vậy mà học được cái cách năm lần bảy lượt đùa giỡn uy phong hả! Hôm nay nhất định dứt khoát dạy dỗ ngươi không tha!”

Viên Hỉ và Song Cửu đứng sau lưng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt cùng lùi về sau một bước, không hiểu sao nàng lại chấp nhất với một con ngựa làm gì. Càng huống chi, bên cạnh còn có Tả bộ ngự sử Tiêu đại nhân nữa nha.

Đối với uy hiếp của An Bình, Tật Phong chỉ khẽ nhúc nhích lỗ tai, sau đó tiếp tục thong dong gặm cỏ, còn không quên kiêu ngạo phì mũi một cái.

Khóe môi An Bình dữ dội co rút mấy cái.

Tiêu Nghĩa Đức đứng bên cạnh đã lâu đã có bất mãn cùng khinh thường: “Hành động này của điện hạ trái lại khiến lão thần nhớ tới Võ hậu của Đường triều, Thái Tông hỏi cách thuần ngựa, nàng ta đáp chỉ cần ba món: roi sắt, thiết chùy, chủy thủ. Nhưng thuần ngựa chỉ biết cứng rắn mà không biết mềm dẻo, sao có thể có hiệu quả?”

Nghe thế, An Bình chỉ nhếch môi, đầu cũng không thèm quay lại: “Bổn cung ngược lại cảm thấy cách làm của Võ hậu rất đúng, đã là tọa kỵ, thì phải vâng theo chủ nhân, là thần tử, nếu như đi quá giới hạn, đáng phải nghiêm trị!”

Câu cuối cùng âm điệu không cao, nhưng ngắn gọn có lực, mơ hồ toát ra một tia lạnh lẽo, khiến Tiêu Nghĩa Đức kinh hoảng.

Đây là đang ra oai phủ đầu lão sao?

Lão nhíu mày, cuối cùng nhận ra người trước mặt không chỉ là một thiếu nữ mà còn là công chúa hoàng thất, hơn nữa còn là Giám quốc đương triều, đành phải không cam không nguyện đáp: “Điện hạ nói rất đúng, là vi thần thất lễ rồi.”

Nét mặt An Bình giãn ra, quay đầu cười cười với lão: “Không nói chuyện này nữa, thực ra hôm nay mời Tiêu đại nhân tới chính là vì có một việc nhỏ, bổn cung muốn nhờ ngài gửi chút đặc sản kinh đô cho phụ vương đang ở Thanh Hải quốc xa xôi.”

Tiêu Nghĩa Đức cau mày: “Điện hạ vì sao lại giao chuyện này cho lão thần?” Hừ hừ, lão đường đường là Đô Sát Viện Ngự sử đó!

An Bình không trả lời, chỉ tiếp tục nói: “Không biết Tiêu đại nhân có biết phụ hoàng hiện đang ở đâu không? Nếu không biết, bổn cung sẽ nói cho ngài, tránh tới lúc đó lại không biết chỗ.”

“Chuyện này không cần, lão thần biết rồi.” Tiêu Nghĩa Đức tức giận đáp, nét mặt trái lại rất tự nhiên.

An Bình không khỏi sửng sốt đôi chút: “Ngài sao lại biết vậy?”

“Người trong triều ai cũng biết hết á.” Tiêu Nghĩa Đức nét mặt hoài nghi: “Lão thần nghe nói còn là do điện hạ để lộ mà.”

Nói tới việc này Tiêu Nghĩa Đức cũng bất bình, An Bình điện hạ luôn luôn làm theo ý mình cũng thôi đi, thậm chí ngay cả con lão cũng tống vào quân doanh. Tiêu lão chỉ cho rằng nàng đang báo thù lão chèn ép nàng lúc trước, không khỏi lại muốn hoạch họe nàng một phen, đang lo không tìm được hành tung của bệ hạ thì có thuộc hạ đưa địa điểm tới cửa. Mới đầu lão vẫn không tin, kết quả người nhà nói đây là từ chỗ của An Bình điện hạ truyền ra, lão mới an tâm gửi bản tấu.

An Bình nhíu chặt mày, ánh mắt khẽ lóe lên, dường như có chút sáng tỏ.

“Bỏ đi, Tiêu đại nhân cũng không rảnh rỗi, đồ này vẫn là để bổn cung phái người tự mình đi là được rồi.”

Gọi lão vào cung là để nói loại chuyện thiếu dinh dưỡng này? Lúc thấy nàng hôm ấy thẳng tay trừng phạt Kinh Triệu Doãn, còn cho rằng có chút phong thái của Giám quốc, bây giờ xem ra quả nhiên vẫn không thích hợp đảm đương trọng trách! Tiêu Nghĩa Đức mù mờ liếc nàng một cái, che giấu sự khinh thường trong lòng, hành lễ cáo lui.

An Bình chỉ tiếp tục trừng mắt nhìn Tật Phong, nhưng suy nghĩ ngàn xoay vạn chuyển, nếu nói tin tức là từ chỗ nàng truyền ra, vậy vấn đề có thể chính là xuất phát từ bên cạnh nàng rồi.

Hiện nay Tây Nhung không an phận, Thanh Hải quốc lại tiếp giáp với Tây Nhung, hành tung của phụ hoàng bị lộ, e rằng có bất lợi rồi.

“Điện hạ đây là đang làm gì?”

Bên cạnh chợt truyền tới câu hỏi mang theo ý cười của một nam tử, An Bình quay đầu, thấy Tề Tốn Chi không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh, đang ngồi trên xe lăn khẽ cười nhìn nàng. Thế nhưng ánh mắt hắn rất nhanh đã chuyển sang u ám, lạnh buốt quét qua Tật Phong ở trong chuồng.

“Bổn cung đang giáo huấn Tật Phong.” An Bình thoáng áp sát lại gần chuồng ngựa hơn chút, tỏ ý mình rất chở che, ngươi đừng có mà xúc động.

Tề Tốn Chi đối với ánh mắt này trái lại làm như không thấy, cười đến là nguy hiểm: “Chi bằng điện hạ giao nó cho vi thần, không tới ba ngày, nhất định khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, vâng lời răm rắp.”

Tật Phong bỗng nhiên hí loạn một tiếng, cũng không cắm đầu ăn cỏ nữa, hướng phía An Bình cọ cọ, hoàn toàn  không còn kiêu ngạo, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, dùng hành động thực tế chứng minh nó thực ra rất ngoan, sau này sẽ cố sức thay đổi không như trước đây, cúc cung tận tụy, chết cũng không hối….

An Bình trấn an vỗ vỗ đầu nó, cảm khái nói: “Hôm nay mới biết, còn có người thuần ngựa dũng mãnh hơn cả Võ hậu a.”

Một câu đã thu phục được rồi, chậc chậc…..

Rốt cuộc trong ánh mắt kinh hoảng hãi hùng của Tật Phong mà rời đi, An Bình cùng Tề Tốn Chi một trước một sau bước vào lương đình trong Ngự hoa viên.

Sau khi cho tùy tùng có mặt lui ra, An Bình mới ngồi xuống bàn đá, mở miệng nói: “Chuyện điều tra thế nào rồi?”

Tề Tốn Chi thở dài lắc đầu: “E là phải khiến điện hạ thất vọng rồi, vẫn hoàn toàn không có tiến triển.”

An Bình lạnh nhạt gật đầu, kết quả này cũng không ngoài dự liệu.

“Chẳng qua chuyện xảy ra ắt có nguyên nhân, nhất định có người sai phái, vi thần cho rằng, điện hạ không ngại ngẫm kỹ thử xem bản thân có kẻ thù nào so ra còn thực tế hơn.”

Đầu mày An Bình giựt giựt, ánh mắt âm u nhìn hắn.

Tề Tốn Chi lý sự: “Vi thần nhát gan, điện hạ đừng oan uổng người tốt.”

“Yên tâm, bổn cung nếu như nghi ngờ ngươi thì đã không kêu ngươi đi điều tra rồi.”

“Đúng ha.” Tề Tốn Chi cười gật đầu một cái: “Điện hạ hiện giờ mặc dù tình thế không thuận lợi, nhưng cách dùng người thì lại rất thành thạo.”

An Bình nghiêng đầu, nhìn hắn cười nhạt: “Nói thế là có ý gì?”

“Vi thần đoán, điện hạ vốn dự định dùng việc tuyển chọn phò mã để trấn an quần thần, thế nhưng thành kiến khó trừ, trái lại bước đi gian nan. Bây giờ phân chia trong triều ngày càng rõ rệt, cánh phản đối không giảm mà còn tăng, lão thần đều chỉ nghe theo bệ hạ. Trong tình hình như vậy, điện hạ đương nhiên đẩy mạnh bồi dưỡng tâm phúc, để sau này dùng tới.”

An Bình một tay chống cằm, một tay khẽ gõ mặt bàn, nghe đến càng hứng khởi: “Tiếp tục nói đi.”

“Sau thi hội, Tần Tiêu Lâm ba người đều có sự bố trí sắp xếp, Chu tiểu thư cũng bắt đầu chuẩn bị tuyển nữ quan. A, càng khiến vi thần không ngờ đến là, ngay cả Khánh Chi hiện giờ cũng phái đi hành sự.”

Nghĩ tới án Kinh Triệu Doãn dung túng con trai hành hung, Tề Tốn Chi nhịn không được vỗ tay hai cái: “Kinh Triệu Doãn ở trong triều cũng có chút quyền thế, điện hạ có thể ở vào tình thế bất lợi như hiện nay cự tuyệt điều kiện của lão, quả thật rất đáng khâm phục, ngay cả vi thần cũng không khỏi phải khen ngợi, chả trách thái độ của Khánh Chi với điện hạ dạo này khác hẳn.”

Nhớ tới sự thay đổi gần đây của Lưu Tự, An Bình xoắn cả đầu mày, không lên tiếng.

Sự biến hóa nhỏ nhặt ấy cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tề Tốn Chi, hắn cười cười, khe khẽ lắc đầu.

“Ngươi nếu đã nhìn ra ý đồ bồi dưỡng tâm phúc của bổn cung, chắc cũng biết bổn cung muốn làm gì?” Ngừng trong giây lát, An Bình lại mỉm cười hỏi hắn.

“Chuyện này vi thần không biết, nhìn ra ý đồ kia cũng mất rất nhiều thời gian, còn nói đến những thứ khác gì chứ.” Tề Tốn Chi thả tay, nét mặt tự nhiên, cũng không giống nói cho có.

“Cho nên ngươi nói nhiều như vậy, thực ra là để lảng đi sự thực là ngươi cái gì cũng không tra ra hả?”

“Trời ơi, bị phát hiện rồi!” Tề Tốn Chi bi thương vỗ trán.

“……………..”

Nói chuyện xong thì mặt trời cũng đã ngả về tây, Tề Tốn Chi lên tiếng cáo từ, An Bình lại lần nữa kiên quyết tỏ ý tự mình đi trước.

Nhưng chân còn chưa ra khỏi lương đình, Tề Tốn Chi đã ở sau lưng gọi nàng: “Điện hạ.”

An Bình quay đầu,nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của hắn, khác với vẻ nham hiểm hay giả dối, thậm chí là kỳ lạ thường ngày, đấy chỉ đơn thuần là nụ cười dịu dàng bình dị vô cùng, giống như hắn đối với những người khác.

“Mặc dù đi đứng không tiện khiến bộ dạng nhếch nhác, nhưng vi thần cũng không quá để tâm mà vẫn lui tới như thường, điện hạ không cần mỗi lần đều tránh né vi thần.”

Ánh mắt An Bình thoáng chốc nhu hòa hơn rất nhiều, thì ra hắn biết suy nghĩ của nàng.

Nhưng không chờ nàng biểu đạt sự vui mừng, Tề Tốn Chi lại lộ ra nụ cười gian giảo thường thấy: “Có điều chuyện này cũng không có nghĩa vi thần tha thứ cho Ngài.”

“……………….” An Bình tính toán đem việc phế chân kia của hắn nhập vào phạm vi trọng điểm phải suy nghĩ.

Nói là vậy, nhưng lúc Tề Tốn Chi gần xuất cung, An Bình vẫn cực kỳ hữu hảo tiễn hắn một đoạn. Tới lúc ra khỏi nội cung, dọc theo con đường to rộng uy nghiêm đi tới cửa cung, nàng chợt cúi người áp lại gần, nói một câu nửa đùa nửa giỡn: “Kỳ thực thấy ngươi thông minh như vậy, bổn cung cũng muốn đem ngươi thu dùng cho mình.”

Tề Tốn Chi hết sức thành thật suy nghĩ một lúc, sau đó phất tay xua tùy tùng, trịnh trọng thấp giọng nói: “Dám hỏi điện hạ, đây có tính là bán nghệ không bán thân? Nếu thế, vi thần có thể suy nghĩ một phen.”

An Bình sửng sốt, kế đó ha ha cười lớn, khiến thị vệ canh cửa ngơ ngác nhìn nhau.

Xa xa có xe ngựa từ từ chạy tới, Lưu Tự xốc màn bước ra, đang chuẩn bị nhập cung  xin chỉ thị định tội Kinh Triệu Doãn, vừa ló đầu đã thấy hai người hết sức gần gũi nơi cửa cung.

Tề Tốn Chi sắc mặt nghiêm chỉnh, An Bình điện hạ thì lại cười đến là vui vẻ, một tay còn gác trên vai hắn, trông bộ dạng này, hiển nhiên là đích thân tiễn hắn rời cung.

Lưu Tự ngạc nhiên, nếu đã nói không cần bọn họ vào cung làm bạn, vậy vì sao còn triệu Tề Tốn Chi tới, thậm chí còn tự mình đưa tiễn?

Hay nói, người không cần vào cung làm bạn chỉ có hắn!

Sự thực An Bình mấy ngày liên tiếp dần dần thờ ơ lần lượt lướt qua trong đầu hắn, Lưu Tự cắn môi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Hắn một chút cũng không để ý, người hắn thích là Chu Liên Tương tiểu thư! Thế nên, hắn mới không thèm tức giận!

An Bình vừa đúng lúc ngước mắt lên, trông thấy bóng hắn, hơi ngẩn ra, kế đó thờ dài: “Tử Đô, bổn cung cảm thấy trước đây đối với Khánh Chi như vậy, hình như sai rồi.”

“Hả? Điện hạ lẽ nào cảm thấy bản thân không nên sủng ái đệ ấy?”

“Không phải, bổn cung vốn tùy tính mà làm, càng giống như thói quen, nhưng mà Khánh Chi không hẳn cho là vậy.”

Lưu Tự ngay thẳng nhưng lại trầm tính, đối với chuyện nhi nữ lại đơn thuần như một tờ giấy trắng. Bất ngờ gặp phải một nữ tử đối với hắn vừa cưỡng ép lại vừa sủng ái như An Bình, mặc dù khó chịu, nhưng khó tránh khỏi sẽ bất giác sa vào trong đó, nhưng khi sự gần gũi này mất đi, sẽ có chút không cách nào mà khôi phục, thậm chí nảy sinh lưu luyến. Mà An Bình nếu đã phát hiện bản thân mang lại phiền nhiễu như vậy cho hắn, cũng sẽ duy trì khoảng cách thích hợp với hắn.

Tề Tốn Chi đối với sự giải thích này thế nhưng lại không tán đồng.

“Mặc dù Khánh Chi chưa hề từng trải chuyện tình nhi nữ, nhưng cũng có lẽ điều mà đệ ấy lưu luyến không phải sự sủng ái đó, mà là người?”

Vốn cho rằng lời này sẽ khiến An Bình hờn dỗi trách cứ, thậm chí lộ thái độ bối rối, vừa hay để bản thân sau này dùng chuyện này giễu cợt tâm lý u ám của nàng, ai ngờ An Bình nghe thế chỉ nhíu mày suy tư trong chốc lát, kế đó liền nghiêm túc gật đầu: “Bổn cung cảm thấy, với người xuất sắc như bổn cung, khả năng này cực lớn a.”

“…………………” -_-|||
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.