Trong ánh bình minh hôm ấy, Địch vương phiêu diêu đứngcạnh lan can, hình ảnh thực là tuấn mỹ. Chỉ nói 1 bàn tay đặt trên lan can củahắn cũng đủ mê người, từng ngón thon dài, móng tay như ngọc. Nếu Địch vươngthật sự là một hoàng tử - Vương gia chỉ biết sống an nhàn sung sướng, thì tayhắn sẽ chỉ có vẻ trắng nõn non mềm như vậy. Nhưng nàng lại thấy tay hắn có nổigân.
Ước chừng nàng còn cách khoảng mười bước, hắn chậm rãiquay mặt lại, vẻ đẹp tinh tế của hắn thật khó khiến người ta không ngây ranhìn. Tuy rằng đôi mắt hắn có vẻ lười nhác lạnh lùng nhưng lại làm cho ngườikhác có ảo giác ẩn dấu 1 nét cười cực nhẹ. Đứng trước một dung mạo như vậy,Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể lấy làm xấu hổ.
Nhưng người đẹp thì cũng không có gì đáng để nhìn lâu,vì người càng đẹp với nàng càng là mối hy vọng xa vời, lại nguy hiểm, mà nàngthì không phải đến để ngắm mỹ nam tử. Nàng cúi đầu, bộ dạng phục tùng, quy củhành lễ, rồi sau đó cũng không lên tiếng.
Người hầu khom người trở ra. Cảnh Vĩnh Phúc đứng ởngoài đình hiên, Lý Phỉ ngồi ở bên trong. Lý Phỉ dừng ánh mắt ở trên mặt CảnhVĩnh Phúc một hồi, sau đó cất tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng rất hợp với dungmạo hỏi: "Ngươi chính là Bình Đại Phúc?"
"Đúng vậy, Vương gia."
Lý Phỉ không hỏi thêm. Một trận gió nhẹ thổi tới, CảnhVĩnh Phúc đưa mắt theo hướng gió. Nàng đứng đó, không ngại thất lễ, ngẩng đầunhìn hắn. Địch vương này rất kỳ quái, đẹp đến kinh ngạc mà cũng lạnh đến khóhiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/45497/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.