Trong ánh bình minh hôm ấy, Địch vương phiêu diêu đứngcạnh lan can, hình ảnh thực là tuấn mỹ. Chỉ nói 1 bàn tay đặt trên lan can củahắn cũng đủ mê người, từng ngón thon dài, móng tay như ngọc. Nếu Địch vươngthật sự là một hoàng tử - Vương gia chỉ biết sống an nhàn sung sướng, thì tayhắn sẽ chỉ có vẻ trắng nõn non mềm như vậy. Nhưng nàng lại thấy tay hắn có nổigân. Ước chừng nàng còn cách khoảng mười bước, hắn chậm rãiquay mặt lại, vẻ đẹp tinh tế của hắn thật khó khiến người ta không ngây ranhìn. Tuy rằng đôi mắt hắn có vẻ lười nhác lạnh lùng nhưng lại làm cho ngườikhác có ảo giác ẩn dấu 1 nét cười cực nhẹ. Đứng trước một dung mạo như vậy,Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể lấy làm xấu hổ. Nhưng người đẹp thì cũng không có gì đáng để nhìn lâu,vì người càng đẹp với nàng càng là mối hy vọng xa vời, lại nguy hiểm, mà nàngthì không phải đến để ngắm mỹ nam tử. Nàng cúi đầu, bộ dạng phục tùng, quy củhành lễ, rồi sau đó cũng không lên tiếng. Người hầu khom người trở ra. Cảnh Vĩnh Phúc đứng ởngoài đình hiên, Lý Phỉ ngồi ở bên trong. Lý Phỉ dừng ánh mắt ở trên mặt CảnhVĩnh Phúc một hồi, sau đó cất tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng rất hợp với dungmạo hỏi: "Ngươi chính là Bình Đại Phúc?" "Đúng vậy, Vương gia." Lý Phỉ không hỏi thêm. Một trận gió nhẹ thổi tới, CảnhVĩnh Phúc đưa mắt theo hướng gió. Nàng đứng đó, không ngại thất lễ, ngẩng đầunhìn hắn. Địch vương này rất kỳ quái, đẹp đến kinh ngạc mà cũng lạnh đến khóhiểu. Qua một hồi lâu, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùnglại vang lên: "Ngươi xin gặp ta?" "Đúng vậy, Vương gia." Cảnh Vĩnh Phúc lạitrả lời hắn. Những câu hắn hỏi trong bái thiếp đã có cả rồi. Người bình thườngthì sẽ hỏi nàng, ngươi vì sao tới gặp ta? Có chuyện gì muốn nói với ta? Nhưnghiển nhiên, Địch vương không phải người bình thường. Lý Phỉ lại im lặng, đôi mắt tuy rằng dừng lại ở cáchđó không xa nhưng nàng cảm thấy hắn cái gì cũng chưa xem. Hắn đang nghĩ đi đâu.Lại qua một lúc thật lâu, Lý Phỉ gọn gàng chấm dứt buổi triệu kiến bằng một câunói, "Muốn gặp cũng đã gặp, vậy ngươi trở về đi!" Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra. Chẳng lẽ chỉ số thông minh vàdung mạo của Địch vương lại đối lập tới vậy? Làm như nàng hâm mộ dung mạo củahắn đến mức phải xin gặp để chiêm ngưỡng vậy. Nhưng khi Lý Phỉ xoay người, phấttay áo bỏ đi, nàng kinh ngạc thấy hắn như đang nghiền ngẫm điều gì, khóe mắtlại có ngấn lệ. Chuyện nàng tới gặp Lý Phỉ có thể tính là vô nghĩa, LýPhỉ bất quá là đem vài lời nói suông nhàm chán nói với nàng, từ lúc mở đầu đếnkhi kết thúc. Cảnh Vĩnh Phúc âm thầm thở dài, nếu Lý Phỉ đoán được ýđồ của nàng khi đến đây, lại chịu tiếp kiến nàng, thì chắc chắn là hắn đã xácđịnh trước mắt phải cam chịu sự tồn tại của Lý Dịch. Vì thế, nàng bèn hướngtheo hắn khẽ nói: "Đa tạ Vương gia!" Tấm lưng kia dừng một chút, dáng vóc hắn thật tuyệtmỹ, nhưng mới đó lại không thấy đâu nữa. Hắn đã để lộ ra bản thân là một taygiỏi khinh công. Nếu Cảnh Vĩnh Phúc là một cô gái chưa trải trường đời,nhìn thấy một nam tử tuyệt thế như vậy, còn là Vương gia, lại là người mang võcông thượng thừa, không ái mộ mới là lạ. Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc không phải. Tuyrằng đối với mỹ mạo Địch vương nàng cũng không thể nhìn mà như không thấy,nhưng là trong mắt nàng, hắn ngoài mỹ mạo còn nhiều điều lợi hại hơn. Trên đường về, khi đi qua tòa phủ mà Tư Mã Thu Địch đãđi vào, Cảnh Vĩnh Phúc đột nhiên có ý nghĩ gặp Tư Mã Thu Địch. Không ngoài dự đoán, sau khi hạ kiệu, Cảnh Vĩnh Phúcliền nhận thấy có ánh mắt phấn khích nhìn theo. Từ khi nàng đến Dễ Dàng phủ,luôn có người theo dõi nàng. Tên lưu manh mười tám, mười chín tuổi hôm quachính là một trong số đó. "Cô nương tìm ai?" Thị vệ ở cửa phủ thấynàng quần áo chỉnh tề, trên người "linh kiện" đầy đủ thì khách khíhỏi. Cảnh Vĩnh Phúc cười dài nói: "Bổn cô nương đếntìm Tư Mã Thu Địch!". Thị vệ lại hỏi: "Xin hỏi cô nương tìm công tử nhàta có chuyện gì?". Cảnh Vĩnh Phúc cười càng ngọt: "Hắn mời ta ăncơm!" Thị vệ hồ nghi : "Cô nương biết công tử nhà tasao?" "Ngươi đi nói với hắn ta họ Bình!" Sau này Cảnh Vĩnh Phúc đã vì thế mà hối tiếc vô sốlần. Nếu nói gặp Địch vương là chuyện không thể không làm thì chuyện gặp Tư MãThu Địch chính là tự làm bậy! Tư Mã Thu Địch đã lại thay đổi y phục, bất luận hoàngcung hay dân gian, đều hiếm thấy y phục màu cam như vậy. Lại thêm miếng ngọcbội bằng hổ phách và chiếc thắt lưng đỏ, càng lộ vẻ phú quý. Trên tay hắn theothường lệ là 1 chiếc quạt, lúc này là chiếc quạt bằng gỗ đàn hương trắng. Bấtquá trong mắt Cảnh Vĩnh Phúc, hắn cũng chưa có gì ấn tượng. Tư Mã Thu Địch nét mặt tươi cười từ trong nhà chạy ra,sau khi thấy Cảnh Vĩnh Phúc thì nét tươi cười liền giảm vài phần. "Chính là ngươi! Lần trước vội vàng từ biệt,chẳng phải ngươi nói đi Diệp Bắc sao?" "Tư Mã công tử, ta đi Diệp Bắc rồi thì không thểtới kinh thành sao?" Tư Mã Thu Địch nói nửa ngày bỗng nhiên nhận ra sự lạ:"Bình... Bình công tử, sao ngươi lại ăn mặc như vậy?" Cảnh Vĩnh Phúc nghe thấy tiếng chính mình: "Đã ănmặc như vậy mà ngươi vẫn gọi ta là Bình công tử?" "Thất lễ, thất lễ..." Tư Mã Thu Địch vộikhiêm tốn nói, cây quạt trong tay lúc ẩn lúc hiện, "Bình cô nương, đều làThu Địch ta vụng về, Bình cô nương xin đừng tức giận. Thu Địch xin nhậnlỗi." Thị vệ ở bện cạnh tròn con mắt nhìn. Cảnh Vĩnh Phúcthấy nhiều người đang nhìn vào thì liền nhanh tay kéo Tư Mã Thu Địch đi. "Đi, đi ăn cơm!" "Bình cô nương..." Tư Mã Thu Địch giãy rakhỏi tay Cảnh Vĩnh Phúc, đỏ mặt nói, "Cô nương đừng lôi kéo Thu Địch, ThuĐịch sợ ảnh hưởng thanh danh cô nương... Thu Địch tự đi được ..." Thậtkhông biết ai là cô nương, ai là đại gia nữa. Khi các tùy tùng của Tư Mã Thu Địch mở cửa chính, dắttheo một cỗ xe ngựa xa hoa vừa tới, Tư Mã Thu Địch liền khôi phục phong tháicủa một quý công tử, quạt đàn hương mở ra: "Bình cô nương, mời lênxe." Hành trình hôm nay của Cảnh Vĩnh Phúc nghe nói bị rấtnhiều người ghi lại có trong hồ sơ, sau nàng lại thấy thông tin này ở Địchvương phủ: “Giờ Thìn hai khắc vào Địch vương phủ, giờ Tỵ năm khắc ra. Buổi trưamột khắc gặp Tư Mã Thu Địch, hai khắc hộ tống Tư Mã vào quán cơm, giờ Mùi canhba ra, năm khắc du ngoạn hồ Vinh Quang, giờ Thân canh ba về. Lại cùng Tư Mãdùng bữa tối cho tới giờ Dậu một khắc, giờ Hợi một khắc về Dễ Dàng phủ.” Tư Mã Thu Địch mặc dù không phải con nhà hoàng tộc,nhưng sinh ở thế gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhưng cũng không phải dầm mưadãi nắng, thêm phần hắn xấp xỉ tuổi với Cảnh Vĩnh Phúc, cho nên sau khi ra khỏiĐịch vương phủ, gặp hắn là việc làm Cảnh Vĩnh Phúc thích thú. Địch vương đãbiến những áp lực nàng dự kiến thành hư không. Nam nhân rất xinh đẹp lại thôngminh thật sự là đáng ghét. Cũng may còn có Tư Mã Thu Địch, cũng coi như nàngcùng du ngoạn với một công tử giàu sang, tuấn tú. Chỉ là trong lúc đi, lông migiả xém chút rơi ra, may mà nàng phát hiện sớm, không thì một bên mắt phượng,một bên mắt gà trụi lông, lúc đó, muốn khóc cũng không kịp. Tư Mã Thu Địch còn muốn tiếp tục du ngoạn với VĩnhPhúc, Cảnh Vĩnh Phúc cũng hiểu được. Nhưng nàng đến kinh thành vì việc công,việc tư chỉ có thể để sang một bên. Hôm trước Cảnh Vĩnh Phúc bái kiến Địch vương, hôm sau,Địch vương liền đại giá quang lâm, đến thăm đáp lễ nàng. Lý Phỉ không có báotrước, trực tiếp tìm đến, phảng giống như đoan chắc thiên hạ sẽ không dám từchối hắn. Có lẽ thiên hạ thật đúng là không có đến vài người dámtừ chối hắn, ít nhất Cảnh Vĩnh Phúc hiện nay không dám, cũng không thể. Trướckhi Lý Dịch về kinh, nàng cần thể hiện một biểu hiện giả dối, Địch vương khônghẹn mà gặp lại nàng, nàng cầu còn không được, cho nên nàng đành phải nhẫn nhịnphân phó người hậu trong Dễ Dàng phủ báo với Tư Mã Thu Địch ngày khác lại dungoạn. Dễ Dàng phủ không có những hoa viên tỉ mỉ lại xa hoanhư Địch vương phủ nhưng cũng có không ít đình viên sạch sẽ. Tiết Đồng Di bảongười dẫn Địch vương đến một đình viện. Lúc Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng đi tới, Địch vương đã yêntĩnh đứng lặng một thân thanh lịch ở đó. Nàng không thể không thầm than mộttiếng, nam tử này từ nhỏ đến giờ không biết đã chiếm mất bao nhiêu trái tim nữtử. Cảnh Vĩnh Phúc rất muốn tưởng tượng người mặc y phụcmàu xanh nhạt đang đứng dưới tàng cây kia là một thanh niên âu sầu, thụ độngchờ đợi sự an bài của số mệnh. Đáng tiếc sự thật không như thế. Y phục xanh nhạt người bình thường mặc thì tạo cảmgiác ảm đạm, nhưng người trước mắt, phục trang đơn giản, thêm một cây trâm ngọcgài tóc, lại làm người đối diện có cảm giác không gian quanh hắn thật tươisáng. Trường bào xanh nhạt dài chấm đất, áo khoác một màu xanh thẫm, sau lưngdắt một thanh đoản kiếm, cả người toát ra phong thái nam nhi, vững vàng nhưtùng bách. Một chiếc lá khô chầm chậm rơi xuống, hắn đưa tay ra,chiếc lá liền rơi xuống lòng bàn tay. Hắn nghiêng mặt nhìn nàng, chậm rãi nói:"Bình cô nương, đến lượt bổn vương đến gặp ngươi !" Cảnh Vĩnh Phúc đến gần thi lễ, chưa biết nói gì, hắnđã quay lại đầu đi, thản nhiên nói: "Nói nơi này tịch liêu thanh tịnh,cũng không sai." "Đúng vậy, Vương gia." Hắn lại tiếp tục im lặng, Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thểchờ. Trong lúc chờ đợi, Cảnh Vĩnh Phúc ngắm nhìn hắn. Địch vương không chỉ đẹptrai, hơn nữa còn có phong cách và rất nam tính. Nam tử bình thường nếu có dungmạo thì vẻ mặt lại thường có vẻ hơi nữ tính, thiếu dương thừa âm, nhưng Địchvương thì vừa tuấn tú, vừa nam tính lại có phong thái hoàng tộc. Qua thời gian rất lâu, Lý Phỉ mới mở miệng nói:"Giữa trưa ngày mai, Bình cô nương hãy đến bản vương phủ đến mộtchuyến." "Đúng vậy, Vương gia." Cảnh Vĩnh Phúc bỗngnhiên phát hiện có đôi khi, miệng thì nói lời thoải mái nhưng trong đầu thì rấtmệt. Địch vương chủ động mời nàng, điều này thật đáng nghi ngờ. Khi đang nghĩvậy, nàng lại tự hỏi vì sao hai lần đối thoại đều là nàng ở trả lời "Đúngvậy Vương gia". Địch vương lại chấm dứt cuộc gặp bằng một câu nói:"Cứ như vậy, mai gặp." Lý Phỉ xoay người bước đi, lưu lại một nụ cườikhóe miệng làm xiêu lòng người. ### "Địch vương Lý Phỉ, dung mạo hơn người, tính tìnhlạnh lùng kỳ quái, là Vương gia nước Tiếp." Cảnh Vĩnh Phúc thong dong đọc những tư liệu về Địchvương do Tiết Đồng Di đưa đến, tất cả đều nói thế. Tuổi gần với Lý Dịch, Lý Phỉ từ nhỏ không thích kếtbạn, đến tuổi lấy vợ cũng không mấy hứng thú, do đó chưa từng cưới phi nạp thiếp.Nhưng Lý Phỉ thiên tư hơn người, ngũ nghệ tinh thông, kiếm thuật của hắn đãđược Thái Sơn bắc đẩu của giới võ lâm nước Tiếp - Chi Nhất Thiết Kiếm minh chủBàng Long thừa nhận. Nghiên cứu xong tư liệu, Cảnh Vĩnh Phúc nói với TiếtĐồng Di: "Đãi vương theo quân đội, Phái vương khống nhân mạch, còn Địchvương thì như người ngoài, sống chết mặc bây, có khi nào lại là người nắm trongtay dân chúng và giới lục lâm." Tiết Đồng Di hoài nghi nói: "Thiết Kiếm minh chủquả thật là đệ nhất võ lâm nước Tiếp, nhưng nhân sĩ dân dã dù có cường thịnhcũng là vô pháp so với quân đội chính thống, huống chi Bàng Long cùng Địchvương chỉ có duyên thầy trò, hắn rất ít đến kinh thành, mà theo tính tình Địchvương thì cũng sẽ không cùng thân cận với bất kỳ kẻ nào." Cảnh Vĩnh Phúc than một tiếng: "Đúng là nhìnkhông ra hắn có dã tâm tranh giành, cho nên hắn mới là kẻ nguy hiểm nhất. Bởivì rốt cuộc ngươi cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì." Tiết Đồng Di bỗng nhiên cười nói: "Nói như thế,Bình cô nương cũng là người nguy hiểm! Bởi vì ta hiện tại cũng nhìn không thấuchủ ý của ngươi." "Ta sao?" Cảnh Vĩnh Phúc cười lớn, "Vôhại vô hại, tuyệt đối vô hại! Ta thân là tiểu nữ tử, dã tâm quá lớn chỉ có bấthạnh, ta cũng không phải hoàng thân quốc thích, với quyền lực, ta là khách quađường." Tuy rằng Cảnh Vĩnh Phúc đang giúp Lý Dịch đoạt ngôivua nước Tiếp, nhưng nàng sẽ không vui nếu sau này tận mắt thấy nước Tiếp lớnmạnh đứng lên thống nhất thiên hạ, lại càng không nguyện nhìn thấy cảnh nướcTiếp tấn công nước Cảnh. Dù cha có đối ác với nàng thì nàng vẫn là người nướcCảnh, nàng không quên, nước Cảnh là quê hương của nàng. Có một sự thật tàn khốclà luận về xuất thân thì Cảnh Vĩnh Phúc vẫn là công chúa nước Cảnh, mặc dù côngchúa này nổi tiếng thiên hạ là một kẻ ngốc. "Thiếu chút nữa đã quên, có chuyện tốt muốn nóivới cô nương." Tiết Đồng Di vòng vo. "Chuyện tốt?" Tiết Đồng Di hổ thẹn nói: "Bình cô nương tuy rằngtuổi còn nhỏ, nhưng ở trong Dễ Dàng phủ vẫn có chút không tiện, nơi này lạikhông có nữ phó chăm sóc ngươi, về phương diện khác phần đông văn sĩ tiên sinhtrong phủ cũng thấy không tiện, vì vậy điện hạ dặn ta vì cô nương an bài chỗ ởkhác." "Đây là chuyện tốt?" Tiết Đồng Di hơi hơi đỏ mặt: "Đúng vậy, bởi vìđiện hạ vài ngày nữa sẽ đem Bình phu nhân cùng người nhà Bình phủ của cô nươngđưa tới kinh thành..." Cảnh Vĩnh Phúc nhìn xuống, "Còn gì nữa?" Thanh âm của Tiết Đồng Di đã trầm xuống rất nhiều:"Cô nương lấy thân phận cơ thiếp của thái tử vào ở nhà mới." Cảnh Vĩnh Phúc trong đầu nhanh chóng nghi vấn, lạinghe Tiết Đồng Di vội vã vì chủ tử biện giải: "Điện hạ nói thiệt thòi chocô nương, nhưng là vì đại sự, hết thảy xin tùy theo chủ ý của cô nương. Điện hạcòn nói, cô nương rộng lượng và trí tuệ, nhất định sẽ không vì hư danh." Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói: "Ngươi nói với điệnhạ, nếu như hắn dám tuyên bố cưới nữ tử tên Đại Phúc trước mặt mọi người, ta sẽgánh chịu hư danh này." Nói nàng muốn hư danh, nàng sẽ đem Lý Dịch nhấnxuống nước. Làm cho cả nước Tiếp thậm chí là khắp thiên hạ đều biết thái tửđiện hạ nước Tiếp đã cưới một đứa con gái nước Cảnh tên là Đại Phúc. Nàng sẽlàm cho Lý Dịch không ngóc đầu lên được! Tiết Đồng Di ngẩn ra, bỗng chắp tay nói: "Ta sẽcứ như vậy thực bẩm với điện hạ." "Làm phiền Tiết tiên sinh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]