Sáng sớm hôm sau, Cảnh Thân Uẩn được bốn gã tùy tùngkhiêng kiệu đến.
Cảnh Vĩnh Phúc không chắc ý đồ của hắn, liền mang theođám người Ngô Tiên Tử ra tiếp hắn.
Hỉ vương cười dài, đánh giá từng người, rồi nói:
"Huệ Phúc, từ khi từ biệt ở thành trấn, người bêncạnh ngươi càng ngày càng lợi hại, mà bổn vương thì nhân thủ giảm mạnh!"
Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Đó là Vương gia lo lắng hếtlòng cho nước Cảnh ta."
Cảnh Thân Uẩn ôn nhu nói:
"Ngươi không thể thương hại ta một chút sao?
Tốt xấu gì thì bổn vương cùng sư huynh đều bị thươngnhư nhau.
Thủ hạ lớp chết lớp bị thương.
Huệ Phúc rất vô tình, không niệm tình bổn vương cùngngươi cũng coi như từng quen biết, mặt khác còn là hoàng thất chi thân?"
Hắn lại ai thán vài tiếng, làm ra một bộ dáng thươngtâm, A Căn thật sự nhịn không được hừ lên tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng thấy ghê tởm, lạnh lùng hỏi:"Vương gia tại sao nói những chuyện này?"
Cảnh Thân Uẩn đôi mắt vừa chuyển, tùy tùng của hắn lậptức đưa ra một vật.
Là một bộ bàn cờ.
Chỉ nghe Cảnh Thân Uẩn nói: "Bổn vương dưỡngthương rất buồn chán, không biết Huệ Phúc có thể cùng bổn vương chơi cờ giảiphiền muộn không?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ thầm, hay là thằng nhãi này đếnquấy nhiều thời gian của nàng?
"Nếu Huệ Phúc không chịu, bổn vương sẽ càng bịthương." Cảnh Thân Uẩn vẻ mặt đau khổ, lời nói càng thêm đáng thương.
Nếu không phải tất cả mọi người ở đây đều biết rõngười này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/3187475/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.