”Giờ nghĩ lại ta thấy thật may mắn khi đã không luyệnvõ, bằng không ta sẽ nghĩ mình vô dụng!"
Trương Kỳ Thụy nghe đến đó thì mỉm cười:
”Người có lợi thế cũng có yếu điểm. Quan trọng là biếtphát huy lợi thế để khắc phục yếu điểm. Không vì lợi thế mà kiêu ngạo, không vìyếu điểm mà tự ti. Điện hạ đã rất am hiểu bản thân."
Cảnh Vĩnh Phúc thầm than một tiếng hổ thẹn.
Kỳ thật, nàng chính là lười. Biết rõ chính mình khôngam hiểu, không thích, thì cưỡng cầu làm gì?
Mục Vô Danh vẫn trầm mặc bỗng nói với A Căn:
”Ta dạy cho ngươi kiếm thuật thượng thừa!"
A Căn lập tức cười nói:
”Đa tạ Mục đại ca!"
Ngô Tiên Tử cười lạnh một tiếng, không cần phải nhiềulời nữa.
Diêu Thị nằm ở vị trí trung tâm mười ba quận phía Bắcnước Cảnh, vị trí rất đặc thù, có ý nghĩa lớn về mặt quân sự.
Sáu quận ở phía bắc bộ tộc Hồi Lan đã chiếm được.
Sáu quận ở phía nam, ba quận do Mộc Tang chiếm và baquận do Tát Nặc Bối Lan chiếm. Sau quân Cảnh đã lấy lại được.
Với tài quân sự thiên phú của Bồ Bồ Nhi, hắn khôngchọn đi tiên phong mà cũng không bọc hậu, nên sẽ chiếm lấy quận trung tâm.
Như vậy, khi có chiến sự thì bộ tộc khác sẽ đánhtrước, khi muốn thoái lui thì cũng thong dong.
Sau ngày quân cảnh thu hồi quận Diêu Thị, bộ tộc TátNặc Bối Lan cũng lặng yên rút quân khỏi ba quận.
Chỉ là bọn hắn cướp sạch tài vật và mỹ nữ rồi mới rút.
Cũng là bị Khế Liệt Tát cướp đi, nhưng những người bịBà La bắt thì sẽ phải làm máy đẻ.
Nhưng nếu có thể sinh hạ con cái, nhất định sẽ có địavị trong gia đình người Bà La.
Không sinh được cũng không phải chết. Chỉ phải laođộng chung với những người Bà La khác.
Nhưng những người bị Tát Nặc Bối Lan cướp đi lại chỉcó một — làm nô lệ tình dục.
Mà trong lúc Tát Nặc Bối Lan chiếm đóng, cũng đã giếtchóc không ít.
Tình hình ba quận quân Cảnh vừa tiến vào không giốngvới Diêu Thị, những nam nhân còn sống sót, hơn phân nửa đều muốn nhập ngũ. Thậmchí ngay có những vị cao tuổi cũng kiên trì muốn tòng quân.
Cảnh Vĩnh Phúc thấy vậy cảm thán, những người này đềukhông phải là tâm huyết với nước, mà là bị tàn sát bừa bãi mà thành ra uất hận.
Chỉ cần còn có thể chịu được, đại bộ phận dân chúngđều sẽ lựa chọn trầm mặc, nhưng khi bị ép đến cùng đường thì họ sẽ xắn tay áomà đứng lên.
Trời bắt đầu có tuyết, mười ba quận phía Bắc nước Cảnhsau một đêm thì trắng xóa.
Mùa đông phương bắc đã bắt đầu.
Trận tuyết này rơi thật lâu.
Giữa trời tuyết trắng, lần đầu tiên Cảnh Vĩnh Phúcđược xem kiếm thuật của Mục Vô Danh.
Không có cái u nhã từ tốn như Lý Phỉ, không có cái lưuloát sinh động như nước chảy mây trôi của Bàng Long, kiếm thuật của Mục Vô Danhcực kỳ nhanh gọn, một kiếm là một kiếm.
Mục Vô Danh đứng bất động giữa tuyết nửa ngày, bất ngờđộng thủ với một bông tuyết.
Những bông tuyết xung quanh đều bị kiếm đánh dạt ra,bông tuyết chính giữa như ngừng rơi, đợi hắn thu hồi kiếm mới tiếp tục đápxuống.
Tàn một cây nhang, hắn tổng cộng ra bảy thế kiếm.
Mỗi lần ra tay đều khác nhau nhưng kiếm thức lại hoàntoàn giống nhau, là đơn giản đâm thẳng.
Thật ngoài sức tưởng tượng.
Mục Vô Danh tra kiếm vào vỏ, nói với A Căn:
”Ngươi luyện bảy ngày.”
Nhìn Tiểu Thúy nói:
”Ngươi một ngày."
Hai đứa ngẩn ra.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi:
”Thỉnh giáo Mục đại ca, năm đó ngươi luyện bao nhiêungày?"
Mục Vô Danh trầm tư:
” Khoảng hai năm!"
Mọi người khó hiểu, chỉ nghe Ngô Tiên Tử chậm rão nói:
”Hắn là từ nhỏ bị bồi dưỡng thành kiếm khách hoặcthích khách, nên với mỗi chiêu thế đều phải luyện lâu như vậy!
Nhưng hai ngươi không phải vậy.
A Căn có sẵn tư chất, bảy ngày tuy không nhiều nhưngvẫn có thể luyện được.
Còn Tiểu Thúy ngươi thì không thích hợp với kiếm thuậtnhư vậy cho nên hắn chỉ cần ngươi luyện một ngày để học kiếm thức."
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
”Đa tạ Ngô tiên sinh!”
Ngô Tiên Tử không nói gì thêm.
Tiểu Thúy liếc nhìn bà, khẽ gật đầu.
Bà nói không dạy bọn họ, thực ra cũng chỉ là lời nói.
Tuyết đã bớt, Cảnh Vĩnh Phúc ôm lò sưởi cầm tay cùngNgô Tiên Tử rời đi.
Sau khi bàn xong bản vẽ vũ khí với các tướng sĩ, nàngđã chẳng còn việc gì để làm, bèn tìm mấy quyển sách lật xem.
Mấy ngày nay, Trương Kỳ Thụy bận việc quân bị 7 quận,Thủy tỷ, đầu bếp, Tống Sở mỗi người lo phòng thủ 1 quận, chỉ có nàng là rảnhrỗi.
Sau khi thị vệ dâng trà, có lẽ không chịu được yêntĩnh nặng nề, Ngô Tiên Tử lại kích nàng:
”Ngươi cứ vô công rỗi nghề như vậy sao?
Mấy ngày trước đây còn bàn mưu tính kế với Trương KỳThụy, giờ đã hết thời rồi sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
”Vừa ăn trưa, bụng ngươi đã đói sao?"
Ngô Tiên Tử lại hỏi:
”Ngươi không sợ Khế Liệt Tát đột nhiên đột kích?
Mười ba quận sở dĩ thất thủ, chính là vì bị Khế LiệtTát cùng nhau đánh lén."
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
”Hiện tại sợ bị đánh lén là Khế Liệt Tát, không phảichúng ta.
Bọn họ chiếm lãnh thổ chúng ta, lúc về chỉ còn nửaquân số.
Giờ bọn họ chủ động đến đánh chúng ta lần nữa càngtốt, chỉ sợ là họ chỉ án binh bất động!”
Hiện tại sáu quận còn lại đều bị chiếm đóng bởi HồiLan bộ tộc.
Nếu nàng không đoán sai, trong bộ tộc Hồi Lan tất cóđồng đảng của Hỉ vương.
Tuy rằng Cảnh Thân Uẩn đã trở lại kinh thành, nhưngvẫn không loại trừ khả năng này.
Ngô Tiên Tử nói:
”Vậy ngươi càng nên động não tìm cách đánh cho thằng!
Ngươi trở lại kinh thành sớm chừng nào ta có thể vềnước Tiếp sớm chừng đó, Tư Mã Thu Địch cũng bớt được số ngày phải làm thưđồng!"
Cảnh Vĩnh Phúc buông sách cười nói:
”Ta ước gì hắn làm thư đồng cho ngươi cả đời!”
Như vậy hắn có thể vĩnh viễn rời xa Nhược phu nhân.
Ngô Tiên Tử bỗng nhiên cổ quái cười, cuối cùng tạmthời buông tha nàng.
Thực tế Cảnh Vĩnh Phúc sớm đã cùng Trương Kỳ Thụy mưuđịnh, quả thật cần chút thời gian chờ đợi và chuẩn bị cho một trận gian khổquyết chiến.
Sau hai ngày trời đổ tuyết, Cảnh Vĩnh Phúc theo thườnglệ đến xem Mục Vô Danh cùng A Căn luyện kiếm.
Hai người vẫn tập những chiêu thức hôm qua nên NgôTiên Tử không hứng thú.
Bà vừa rời đi, trong nháy mắt thích khách đã xuấthiện.
Lúc đó, trong viện chỉ có ba người.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ kịp thấy vài bông tuyết phóng tới,tiếp theo đã bị kiếm của Mục Vô Danh đánh trúng đầu gối.
Nàng té xuống, cùng lúc, vài sợi tóc bị phi đao sượtqua đứt lìa.
Mục Vô Danh tính toán chính xác, sau khi phi kiếm đểnàng té tránh phi đao thì liền giao đầu với thích khách.
A Căn cũng hỗ trợ hắn.
Nhưng mục tiêu của thích khách là Cảnh Vĩnh Phúc.
Ba tên cuốn lấy Mục Vô Danh, một tên đấu với A Căn,còn có ba tên khác xông đến chỗ Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc chân không chút lực, ráng chạy lò cò,đã lại thấy hai thanh phi đao phóng tới.
Nàng tưởng đã mất mạng thì thoáng thấy Ngô Tiên Tửchạy vào, tay áo phất lên.
Cảnh Vĩnh Phúc còn chưa cập định thần đã nghe A Cănrống lên:
”Mục đại ca!"
Cảnh Vĩnh Phúc quay lại nhìn, chỉ thấy Mục Vô Danh mộttay buông thõng, đổi tay kia cầm kiếm, ngực áo đã chuyển sang màu đỏ thẫm, máutươi nhỏ giọt.
Ngô Tiên Tử che chắn phía trước Cảnh Vĩnh Phúc, mộtngười đánh với ba người.
Trong tay bà không có binh khí, tay áo phất lên làmđao, đánh với ba tên kia bất phân thắng bại.
Tiếng đánh nhau náo động cả khu nhà, binh sĩ bắt đầuchạy tới, cơ hội của thích khách coi như không còn.
Bọn chúng đồng loạt tung ra hơn mười phi đao rồi phithân bỏ chạy.
Ngô Tiên Tử đánh rớt phi đao rồi không dám rời CảnhVĩnh Phúc nửa bước.
Mục Vô Danh bị trọng thương, cố gắng cứng rắn chống đỡcho đến khi thích khách vừa quay lưng thì đổ ụp xuống mặt đất.
Từ khi Mục Vô Danh đánh Cảnh Vĩnh Phúc ngã xuống đếnkhi hắn ngã xuống, quá nhiều sự tình xảy ra nhưng thời gian chỉ là một cái chớpmắt.
Thích khách hiển nhiên là võ lâm cao thủ.
Cảnh Vĩnh Phúc lạnh lùng nói:
”Thiết Kiếm Minh!”
Bàng Long đã chiêu tập sát thủ để đối phó nàng.
Chỉ là nàng không thể ngờ hắn có thể vì giết nàng màxuống tay với cả những người khác, vì giết nàng mà đến tận nơi chiến sự này chờđợi, vì giết nàng mà bất chấp!
"Bảo họ đừng đuổi theo, đuổi theo chỉ là tìm cáichết vô nghĩa!”
Ngô Tiên Tử lập tức vận nội lực, thét dài một tiếng:
”Mau trở lại đây!"
Tiểu Thúy vội vàng tới, nhanh chóng chữa trị cho MụcVô Danh, A Căn đỏ mắt nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
”Mục đại ca không thể di chuyển, mau dựng lều, đắp lòsưởi và đốt lửa tại đây!”
A Căn vội vàng đi làm.
Sau đó, quân y cùng Tiểu Thúy, A Căn, Mục Vô Danh ởtrong lều suốt cả đêm.
Khi chỉ có Cảnh Vĩnh Phúc và Ngô Tiên Tử, Ngô Tiên Tửchua xót nói:
”Đều do ta, bỏ ngươi 1 mình mà ra ngoài."
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ rồi nói:
”Bọn chúng hành động mau lẹ, thân thủ cao cường, chodù ngươi có mặt thì Mục Vô Danh cũng khó tránh khỏi bị thương.
Hắn...
Quá quan tâm ta nên mới bị đám người Thiết Kiếm Minhthừa cơ gây thương tích!"
Ngô Tiên Tử lại hỏi:
”Chân ngươi sao rồi?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn xuống đầu gối, vết thương đã khéplại.
"Không việc gì, Mục Vô Danh xuất kiếm rất caominh, chỉ sướt qua da thôi.
Chỉ là ta lúc ấy bị dọa đến sợ."
Cảnh Vĩnh Phúc nhân tiện nói:
”Thời buổi chiến loạn, Thiết Kiếm Minh Bàng Long khôngđể ý mối bang giao Cảnh Tiếp bấy nay, trong lúc quân Cảnh ta cùng Khế giaochiến, lại chiêu tập sát thủ ám sát ta, ta thật thất vọng.
Không biết nước Cảnh ta có thể cùng giang hồ môn pháichống lại Thiết Kiếm Minh hay không?”
Nàng mặc dù làu thông nhiều loại sách vở, sách về võcông đã xem không ít, nhưng việc giang hồ lục lâm chỉ biết qua loa.
Dù sao nàng cũng không phải người võ lâm, không biếtnhiều chuyện trong giang hồ.
Thủy tỷ, đầu bếp thậm chí Mục Vô Danh, nghiêm khắc mànói, cũng không phải võ lâm nhân sĩ.
Ngô Tiên Tử thở dài:
”Thiên hạ võ lâm vẫn lấy Thiếu Lâm làm chủ, sai đâuđánh đó.
Nhưng Thiếu Lâm ở ngoài.
Gần mười năm nay Thiết Kiếm Minh thế lực lớn mạnh,vượt xa các bang hội bình thường.
Ta từng nghe nói Địch vương nước Tiếp là đệ tử chântruyền của Bàng Long, giờ lại biết cả Hỉ vương nước Cảnh cũng là đệ tử của hắn.
Thiên hạ không có kẻ thứ hai có khả năng có 2 đệ tửnhư vậy!"
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi:
”Tiên sinh danh dương đã lâu, không biết sư môn củatiên sinh là gì?"
Ngô Tiên Tử ngẩn ra, cười khổ nói:
”Sư môn của ta?
Ngươi là muốn ta ra chủ ý cho việc này!
Nhưng tiếc là ta hữu tâm vô lực.
Ta chính là đại chưởng môn thứ bảy của Thủy Nguyệtphái.
Ta chỉ nhận hai đệ tử, một có tư chất kém hơn, chínhlà Tư Mã Tĩnh Tùng.
Một có nhiều tư chất, nhưng chết sớm...”
Bà bỗng ngập ngừng,
”Nói trước với ngươi, ta mặc kệ ngươi quan hệ thế nàovới Tư Mã gia, về sau không cho ngươi xuống tay với Mã Tĩnh Tùng.
Ta chỉ có một đồ đệ là hắn!"
Cảnh Vĩnh Phúc dở khóc dở cười.
Tư Mã Tĩnh Tùng không hại nàng thì nàng đã cầu thầnbái phật, nói gì đến xuống tay với hắn.
Huống chi hắn cũng đang chịu báo ứng, hiện tại mỗingày đều phải theo Nhược phu nhân học cầm kỳ thư họa!
Nhưng thấy thần sắc cổ quái của Ngô Tiên Tử, Cảnh VĩnhPhúc tạm thời nhớ kỹ lời dặn của bà trong lòng.
"Nếu tập hợp thế lực các môn các phái thì có thểso sánh cùng Thiết Kiếm Minh không?"
Ngô Tiên Tử cảm khái nói,
”Thiên hạ võ lâm cao thủ xuất hiện lớp lớp.
Ngươi đừng thấy ta có chút thanh danh, thực tế tu vicủa ta cũng có giới hạn, đã từng chịu thua 2 người.
Một là sư phó của ta, Hàn Hưu.
Có thể ngươi ngay cả tên của hắn cũng chưa từng nghequa, nhưng người này quả thật là tuyệt thế cao thủ, chỉ là ta đã mất liên lạc.
Một vị khác ta gặp gỡ khi tuổi trẻ...
Hiện tại cũng không biết lánh đời ở đâu."
Cảnh Vĩnh Phúc đã có chủ trương riêng, suy đoán đêmnay Trương Kỳ Thụy có thể đến hỏi chuyện mình.
Nàng vừa nghĩ tới đã thấy Trương Kỳ Thụy nghe nàng cóchuyện liền vội vàng chạy đến.
"Điện hạ không bị thương là tốt rồi.”
Trương Kỳ Thụy lại cấp cho Cảnh Vĩnh Phúc thêm một đámthị vệ.
Ngô Tiên Tử liếc hắn một cái, Cảnh Vĩnh Phúc lập tứchiểu được bậc cao thủ này đang nghĩ điều gì, vội nói:
”Vẫn là Trương tướng quân lo lắng chu đáo, thủ bịnghiêm mật.
Quân Cảnh thu phục sáu quận nhưng nội bộ trong quânvẫn còn nhiều điều bất đồng, cho nên Khế Liệt Tát mới âm thầm cấu kết với ThiếtKiếm Minh động thủ.
Kế tiếp phải trông cây vào tướng quân, cho nên Trươngtướng quân, chính ngươi nhất định cũng phải phòng bị nhiều hơn."
Trương Kỳ Thụy nghiêm nghị nói:
”Điện hạ quá lo."
Ngô Tiên Tử hừ một tiếng, Cảnh Vĩnh Phúc cười với bàrồi hỏi Trương Kỳ Thụy:
”Không biết mấy ngày trước đây tướng quân thí nghiệmtrên giống ngựa Khế Liệt Tát kết quả sao rồi?"
Trương Kỳ Thụy cung kính nói:
”Thí nghiệm trên mười con ngựa, cho chúng chạy mườilần, từ Mai Lĩnh đến Thiên Thủy mết hai canh giờ. Đây là tốc độ bìnhthường!"
Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu nói:
”Trận quyết chiến phải nhất định vào hai mươi ngàysau, không thể để đến hai mươi mốt ngày, tránh dẫm phải vết xe đổ của Hồi Lankhi chiếm đóng các quận của ta!"
Từ sau khi gặp chuyện, Ngô Tiên Tử liền không rời CảnhVĩnh Phúc nửa bước, nghe nàng nói vậy, liền hỏi:
”Hồi Lan cũng giống hai bộ tộc Khế Liệt Tát kia? Giếtngười, cướp bóc rồi bỏ đi? Vì sao còn nói quyết chiến?"
Trương Kỳ Thụy nói:
”Ngô tiên sinh có điều không biết.
Ba bộ tộc kia trở về, cho dù Bà La tộc có chiếm đượctiện nghi, nhưng Mộc Tang thì tổn binh hao tướng, Tát Nặc Bối Lan mất Thất HữuĐao Ma Tước Hồng, chắc gì họ chịu từ bỏ ý đồ?
Nếu chúng ta không tính toán mà cứ thế tiến vào lãnhđịa Hồi Lan khiêu khích thì cho dù chúng chỉ muốn cố thủ cũng sẽ bỏ chạy về đạibản doanh, sau đó hợp lực cùng các bộ tộc khác mà phản kháng dữ dội.
Đến lúc đó kết cục của sáu quận phía Bắc nước Cảnh sovới ba quận mà Tát Nặc Bối Lan từng chiếm có khi còn thảm hại hơn.
Cho nên điện hạ đặc biệt nhắc nhở ta phải đúng giờgian, đảm bảo chắc thắng giết sạch bọn chúng, làm chúng trở tay khôngkịp."
Ngô Tiên Tử gật đầu không hỏi nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Trương Kỳ Thụy tiếp tục nói chuyệnquân giới.
Tiểu Thúy mỏi mệt trở về.
"Tánh mạng Mục đại ca có thể giữ được rồi, nhưng1 cánh tay coi như bỏ!"
Ngô Tiên Tử lại ảm đạm.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:
”Ta thấy tay kia của hắn có thể dùng kiếm, thương tốthơn, hy vọng hắn không đến mức tinh thần sa sút.”
Nhưng bị thương vì đám người Thiết Kiếm Minh lẻn vàoám sát, vài vị thị vệ lại chỉ có thể nuốt hận không thể vì nước Cảnh mà ra satrường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]