Từng trận gió lạnh thổi tới, Gia Luật Hoàn Cai tỉnh táo hơn một chút.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng hơi trợn tròn mắt, mình không uống nhiều như Tiêu Thiệu Củ, nếu không cũng sẽ giống chàng, ngã trên bàn không dậy nổi.
Hiện tại không tính là quá muộn, Gia Luật Hoàn Cai không tìm người đỡ Tiêu Thiệu Củ về, hốc mắt nàng ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
Chỉ là ở thời điểm hiện tại, nàng mới có thể lặng lẽ nhớ lại.
“Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa, trăng nay thì đã từng soi người xưa.”[1] Gia Luật Hoàn Cai không đầu không đuôi mà cảm khái một câu.
Nàng vỗ vỗ vai Tiêu Thiệu Củ, nói: “Lúc trước em đã nói muốn chàng đưa em đi về phía nam, nhưng thật ra em biết đó là chỗ nào.”
“Em lớn lên ở phía nam, Hàng Châu, chàng cũng nên biết. Lúc em còn nhỏ, em đã sống ở Tô Châu, ở đó là đường thủy, cảnh quan khi trời mưa rất đẹp.” Nàng hơi cúi đầu, “Đáng tiếc em chưa từng thấy Giang Nam ở thời Tống trông như thế nào…”
“Thật ra á, em là Lưu Sở, cái tên này đối với em mà nói rất xa lạ.” Nàng thì thầm, “Vì một đám cháy, mà em đã đến Đại Liêu của 1.000 năm trước.”
“Nơi này không có điện thoại di động, không có TV, cái gì cũng không có, đôi khi em còn rất muốn trở về, nhưng ông trời bảo em phải làm Gia Luật Hoàn Cai này, chính là muốn em biết quý trọng.”
Rượu lại dâng lên, Gia Luật Hoàn Cai bắt đầu nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-lieu/3592922/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.