Chương trước
Chương sau
“Ngươi nói xem, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại phụ thân a?” Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Gia Luật Hoàn Cai có chút cảm thương.

“Qua mùa đông chính là nại bát mùa xuân, rất nhanh thôi.” Tiêu Thiệu Củ cảm nhận được tiểu cô nương trong nháy mắt sa sút, ôm chặt vai nàng.

Gia Luật Hoàn Cai mở to hai mắt, cố gắng khắc sâu hình ảnh chiếc xe ngựa vào tâm trí, nhưng nàng không biết rằng đây là lần cuối cùng nàng và Gia Luật Long Khánh gặp nhau.

Tháng mười hai Ất Dậu, quốc vương Tần Tấn Long Khánh vẫn còn, đến Bắc An thì hoăng[1], nghe nói, thượng vị đau khổ, bỏ triều bảy ngày.

[1] Hoăng: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng

“Ngươi nói gì?” Gia Luật Hoàn Cai nghe báo cáo của nô tỳ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Nô tỳ nọ run rẩy quỳ trên mặt đất, lại lặp lại một lần nữa “Hồi công chúa, đại vương trên đường trở về Nam Kinh, hoăng.”

Âm thanh nô tỳ lại vang lên rõ ràng, Gia Luật Hoàn Cai ngã ngồi trên ghế, bên tai tràn ngập tiếng ong ong.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người trong phòng đều bất động, không dám thở.

Hồi lâu, Gia Luật Hoàn Cai giật giật môi, lần nữa lên tiếng “Chuẩn bị xe ngựa, lập tức trở về.”

Chặng đường còn gập ghềnh như cũ, nhưng lần này Gia Luật Hoàn Cai chỉ cảm thấy lộ trình dài đằng đẵng, nàng một tay ôm chặt Tiêu Thiệu Củ, một tay thỉnh thoảng vén rèm lên, nhìn ra ngoài.

Tiêu Thiệu Củ nhìn bàn tay bị nhéo đỏ bừng của mình, cũng lâm vào trầm mặc.

Quốc vương Tần Tấn ở Đại Khiết Đan có phân lượng rất nặng, lần này đột nhiên mất cân bằng, trong và ngoài triều đình rất có thể sẽ trải qua một lần xáo trộn lớn. Cũng may lúc trước Gia Luật Tông Chính và Gia Luật Tông Đức vừa được phong quận vương, thế lực nhà mẹ đẻ của hai vương phi vẫn còn tồn tại, bởi vậy phủ quốc vương Tần Tấn không đến mức không có trụ cột trong một đêm, nhưng hai quận vương tuổi còn nhỏ, không có Gia Luật Long Khánh, về sau có thể đi được bao xa, chỉ có thể nhìn vào cá nhân bọn họ thôi.

Tiêu Thiệu Củ thở ra một hơi, đặt lưng xuống đệm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Công chúa, chúng ta đến rồi.” Mãn Ca nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, trước tiên nhảy xuống xe, đánh thức Gia Luật Hoàn Cai đang tựa vào vai Tiêu Thiệu Củ.

“Công chúa, chúng ta đến rồi.” Một giọng nói tương tự vang lên trong tâm trí Gia Luật Hoàn Cai, khơi dậy trong cô một ký ức.

Gia Luật Hoàn Cai chậm rãi từ trên xe xuống, trước mặt một luồng gió lạnh tạt vào mặt khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Nhớ rõ lúc trước khi nàng lần đầu tiên từ Thượng Kinh trở về, Mãn Ca ường như đã nói điều tương tự.

Và bây giờ, đã hơn một năm trôi qua.

“Trước đình hoa tàn, sau khi mây tan, vạn vật đều thay đổi.”



Gia Luật Hoàn Cai nhìn tấm vải trắng treo trên tấm biển phủ quốc vương Tần Tấn, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Nàng được Mãn Ca đỡ, chậm rãi đi đến linh đường, chỉ thấy Tần quốc phi, Tề quốc phi còn có một cô nương trông không lớn hơn nàng đang đốt di vật của Gia Luật Long Khánh vào trong chậu than.

“Nương.” Nàng dùng giọng nói khàn khàn hô một câu, tiếp theo liền thấy động tác trong tay Tần quốc phi dừng một chút, kinh ngạc nhìn lại.

Mới mấy tháng không gặp, Tần quốc phi tựa hồ đã già đi vài tuổi, mắt thường tóc bạc trắng có thể thấy rõ, trước mặt lúc này lại xanh đen, sắc mặt so với trước còn hốc hác hơn.

“Con rốt cuộc cũng đã trở lại…” Tần quốc phi nắm lấy tay Gia Luật Hoàn Cai, rưng rưng nước mắt, trong lời nói tràn ngập vẻ nghẹn ngào.

Ban đêm, Gia Luật Hoàn Cai mặc xiêm y trắng tinh lẳng lặng quỳ gối trước linh cữu của Gia Luật Long Khánh, động tác máy móc ném tiền giấy vào trong chậu than.

“Phụ thân.” Nàng đột nhiên mở miệng, động tác trên tay vẫn không ngừng, “Ta còn nhớ cha nói chỉ cần cha ở đây, ta sẽ là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Đại Khiết Đan, nhưng bây giờ cha đi rồi, còn có ai có thể cho ta chỗ dựa thoải mái như trước đây đây.”

Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, tan theo làn khói trước mắt.

Tỳ nữ trong phòng đều rời khỏi phòng, chỉ còn Gia Luật Hoàn Cai ở chỗ này lẩm bẩm.

“Mạo danh làm nữ nhi của ngài trong khoảng thời gian dài như vậy, cho dù xuất phát từ lý do gì, ta cũng nên tiễn ngài một đoạn đường cuối cùng.”

Nàng buông tiền giấy trong tay xuống, nét mặt nghiêm túc, dập đầu thật sâu.

“Ta hy vọng, nếu có kiếp sau, chúng ta có thể tiếp tục duyên phận kiếp này, cùng làm người một nhà.”

Người một nhà đúng nghĩa.

Gia Luật Hoàn Cai tận mắt nhìn thấy Tần quốc phi mấy ngày nay bận rộn lo liệu nên đã gầy đi rất nhiều

“Con đi khuyên vương phi đi.” Tề quốc phi lén lút kéo Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ nói, “Hiện tại trong vương phủ chỉ có một cây trụ là nàng, nếu nàng suy sụp, phủ quốc vương Tần Tấn sẽ thật sự ngã xuống.”

Gia Luật Hoàn Cai hiện tại nhìn ra Tần quốc phi là người kiên cường, nếu Tề quốc phi tìm tới mình, cho dù bà ấy đã khuyên rồi, nhưng Tần quốc phi cũng không chịu nghe.

Từ khi Tề quốc phi nói qua chuyện này, trong lòng Gia Luật Hoàn Cai vẫn nhớ thương, nhưng không thể tìm thấy cơ hội để nói ra, vì vậy nó đã kéo dài trong vài ngày.

Sau khi chôn cất Gia Luật Long Khánh, Gia Luật Hoàn Cai cũng phải về Linh An, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng, dù sao Tần quốc phi không phải là sắt thép, nếu cứ kiên cường chống cự như vậy, khẳng định không kiên trì được suốt thời gian dài.

Cho đến đêm trước khi đi, Gia Luật Hoàn Cai hạ quyết tâm, chủ động đi tới viện của Tần quốc phi.



Vừa vào cửa, nàng thấy Tần quốc phi đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào một bộ quần áo của Gia Luật Long Khánh, vì thế chủ động đi lên trước, gấp lại thay bà.

“Nương, con đến đây.”

Tần quốc phi ánh mắt khẽ động, nhìn Gia Luật Hoàn Cai một cái, nhưng vẫn không ngăn cản.

Gia Luật Hoàn Cai đặt quần áo sang một bên, quay đầu lại, dưới ánh nến nhìn thấy đôi mắt ưu sầu của Tần quốc phi, trong lòng có chút chua xót.

“Tất cả đã qua rồi.” Nàng ngồi xuống, đối diện Tần quốc phi, lên tiếng an ủi.

“Tỷ tỷ con giống ta, nhưng con lớn lên giống phụ thân con.” Tần quốc phi nhìn nàng một lúc lâu, nói.

Gia Luật Hoàn Cai chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.

“Nhiều năm như vậy, ta vẫn ngồi ở vị trí này, nhìn ngọn đèn trên nến này chờ hắn trở về.”

“Tuy rằng hắn không thường xuyên chạy tới chỗ ta, nhưng đối xử với ta rất tốt.” Tần quốc phi nói xong, hơi cúi đầu. Trong phút chốc, Gia Luật Hoàn Cai bắt được sự thẹn thùng của nữ nhi chợt lóe lên trên mặt bà.

“Ngài, rất yêu cha ta đúng không?” Gia Luật Hoàn Cai nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên mở miệng, cắt đứt hồi ức của Tần quốc phi.

“Tình yêu?” Tần quốc phi giống như lần đầu tiên nghe được chữ này, lộ vẻ nghi ngờ.

“Ta cũng không chán ghét hắn, cũng không bài xích hắn, có lẽ là do hắn là đồng tông với cữu cữu ta.” Tần quốc phi nói, “Nhưng nhiều năm ở chung như vậy, chúng ta đã quen thuộc với nhau, quen với đối phương, dường như chỉ cần vừa gặp mặt, liền có cảm giác kiên định về nhà.”

“Tuy chưa bao giờ nhìn thấy người trong lòng liền đỏ mặt giống tiểu cô nương gia, nhưng ta vẫn rất hạnh phúc, năm đó trong nhà chỉ ta cho hắn.”

“Phổ Hiền Nô là một anh hùng, nữ tử Khiết Đan thích nhất và sùng bái nhất cũng là anh hùng.”

Nói xong, Tần quốc phi mới nhớ tới Gia Luật Hoàn Cai vẫn còn ở đây, bà chỉ nói để cho nữ nhi nhìn mình chê cười, vội vàng lấy khăn tay ra, lau sạch nước mắt ở khóe mắt.

“Ngày mai con phải đi sớm rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Bà đột nhiên đứng lên chạy ra ngoài, sắc mặt sinh động hơn lúc trước rất nhiều.

Nhìn bộ dạng hiện tại của Tần quốc phi, trong lòng Gia Luật Hoàn Cai rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra mình chẳng cần nói gì, Tần quốc phi bà chỉ cần biểu đạt cảm xúc của mình quá nhiều là được.

Lúc này, đáp án cho một câu hỏi cuối cùng cũng xuất hiện, chuẩn bị xuất hiện trong lòng nàng ——

Hóa ra trong cuộc hôn nhân của thời đại này, cũng sẽ có những người may mắn có hạnh phúc riêng của họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.