Chương trước
Chương sau
Nhanh như vậy sao… Gia Luật Hoàn Cai cắn môi, nghe Tiêu Thiệu Củ nói vậy, nàng luôn có ảo giác ngày mai sẽ xuất giá.

Phủ đệ Tiêu gia tuy lớn, nhưng bởi vì ít người, ít nhiều có vẻ có chút vắng vẻ.

Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên nghĩ đến hậu viện cả ngày ầm ĩ trong phủ mình, sự tương phản có thể nói là rất rõ ràng. ????ruyệ????‎ chí????h‎ ở‎ ﹟‎ ????‎ R????????????R????YỆ????.ⅴ????‎ ﹟

Phụ thân của Tiêu Thiệu Củ, Tiêu Ngỗi Nhân bởi vì là cựu thần của Khiết Đan, từ hai năm trước sau khi bệnh nặng thì ở nhà chữa bệnh.

“Thần Tiêu Ngỗi Nhân bái kiến công chúa.” Dù sao tôn ti khác biệt, một lễ này Gia Luật Hoàn Cai vẫn nên chịu.

Thấy một ông lão run rẩy hành lễ với mình, Gia Luật Hoàn Cai thật sự có chút không đành lòng, không đợi ông hoàn toàn cúi người xuống liền vội vàng ngăn ông lại.

Nàng vốn định cùng Tiêu Thiệu Củ đỡ Tiêu Ngỗi Nhân đến thượng tọa, quay đầu nhìn lại, lại bắt gặp trong mắt chàng có chút lãnh đạm cùng xa cách.

Đây là, có một câu chuyện… Thấy Tiêu Thiệu Củ không thân thiết với cha mình lắm, Gia Luật Hoàn Cai có suy tính trong lòng, lúc cơm trưa đã khéo léo kiềm chế thái độ ban đầu của mình với Tiêu Ngỗi Nhân.

“Công chúa, ta cảm thấy nơi này lạnh lẽo hơn là vắng vẻ.”

Sau khi ăn xong, Mãn Ca và Gia Luật Hoàn Cai đi tiêu thực ở trong hoa viên, nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Mãn Ca vốn cho rằng câu nói này có chút xúc phạm, công chúa sẽ trách mắng mình, nhưng nhìn thấy nàng đáp lại mình một ánh mắt tán thưởng, xem ra suy nghĩ của công chúa giống như nàng ấy.

Gia Luật Hoàn Cai không phải là người thích ồn ào, nhưng nếu muốn nàng chọn ở Tiêu gia hay vương phủ, nàng nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau.

“Công chúa mau nhìn xem, đó không phải là Tiêu đại nhân sao?” Mắt Mãn Ca rất tốt, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Thiệu Củ đứng xa xa dưới một gốc cây, đang cùng một nữ nhân áo xanh nói gì đó.

Buổi sáng nàng gặp nữ nhân này một lần, hình như là thiếp thất nào đó của Tiêu Ngỗi Nhân.

Gia Luật Hoàn Cai đảo mắt, kéo tay Mãn Ca lên, “Đi qua kia nhìn.”



“Nếu Siêu Na thành hôn với công chúa, nói vậy sẽ rất nhanh có thể một bước lên mây xanh.” Nữ nhân cười duyên dáng hai tiếng, chỉ nghe giọng thôi liền biết dung mạo nhất định cũng không tệ.

Gia Luật Hoàn Cai đến gần, vừa lúc nghe thấy những lời này, nàng kiên quyết dừng bước, làm một chuyện không tính là đạo đức —— nghe lén.

Tiêu Thiệu Củ không chút thay đổi, không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn nữ tử kia một cái.

Thấy Tiêu Thiệu Mông không để ý tới, nữ tử như đã thành thói quen, không tức giận, nàng ta cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Thiệu Củ, “Siêu Na, chàng phải hiểu, cho dù chàng làm cái gì thì cũng đều vô dụng, một khi con người rơi vào đầm lầy, sẽ không ra được nữa.”

Dứt lời, nàng ta không tiếp tục dây dưa, lướt qua Tiêu Thiệu Củ không quay đầu lại rời đi.

“Xuất hiện đi.” Một lát sau, Tiêu Thiệu Củ nhìn thấy góc áo quen thuộc lộ ra cách đó không xa, hơi đau đầu xoa xoa ấn đường.

Nếu đã bị nhìn thấy, Gia Luật Hoàn Cai cũng không giấu nữa, nàng chạy một mạch đến bên cạnh Tiêu Thiệu Củ, dùng ánh mắt lo lắng nhìn chàng.

Trong lòng Tiêu Thiệu Củ dâng lên một dòng nước ấm, chàng một tay kéo nàng vào lòng, khẽ thở dài nói, “Nàng có thể không cần bận tâm đến ta, miễn cho nàng khó xử.”

Gia Luật Hoàn Cai biết chàng đang nói về chuyện lúc ăn cơm, không nghĩ rằng chàng lại nhìn ra.

“Chàng ở nhà, vẫn luôn là…” Gia Luật Hoàn Cai dừng một chút, cuối cùng không nói ra miệng.

Tiêu Thiệu Củ thờ ơ cười cười, “Sau vụ án đó, cha không quan tâm đến ta, mẹ… Vẫn đối xử với Bồ Tát ca và Tiêu Trác Bặc tốt hơn một chút.”

Nếu không phải trong lòng đã biết trước đáp án, thì chàng còn tưởng các bà mẹ trên khắp thế gian này đều có sự phân biệt giữa con cái của họ.

Nói xong, sợ Gia Luật Hoàn Cai hiểu lầm, Tiêu Thiệu Củ vội vàng giải thích, “Lúc nãy, đúng lúc đụng phải người nọ, ta không có để ý tới bà ta.”

Làm sao có thể để ý tới được, thật lâu về trước Tiêu thị kia đột nhiên tìm tới chàng, muốn chàng chấp nhận cuộc hôn nhân kế sau trăm năm xa cách cha chàng, sau đó lại càng dây dưa trong âm thầm, chàng trốn còn không kịp.

Gia Luật Hoàn Cai cũng không để ý đến người phụ nữ nói chuyện với Tiêu Thiệu Củ, nghĩ đến Tiêu Thiệu Củ cha không thương mẹ không yêu, nàng đột nhiên cảm thấy nếu quay phim truyền hình, mình và Tiêu Thiệu Củ giống như đang cầm nhầm kịch bản.

Từ trước đến nay, nàng không biết an ủi người khác, chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Thiệu Củ, “Nếu chàng không muốn tiếp tục ở lại thì lát nữa đi đi.”



“Được, ” Tiêu Thiệu Củ đáp, “Ta dẫn nàng đi gặp một người.”

Chàng dẫn Gia Luật Hoàn Cai tới một gian nhà gần ngoại ô Thượng Kinh, người gác cửa chỉ là một ông lão râu ria hoa râm, thấy bọn họ chẳng nói gì, chỉ yên lặng mở cửa cho hai người đi vào.

“Siêu Na, sao ngươi lại tới đây?” Lục Ngạn đang nấu trà đọc sách trong sân, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Thiệu Củ, nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Ngươi sẽ không lại…” Hắn ôm tâm trạng đi xem kịch đang muốn hại bạn bè vài câu, bỗng nhiên nhìn thấy Gia Luật Hoàn Cai phía sau Tiêu Thiệu Củ, nụ cười lập tức cứng lại.

“Là ngươi!” Lục Ngạn sửng sốt một chút, đồng thời mở miệng với Gia Luật Hoàn Cai.

Tiêu Thiệu Củ nhìn cảnh tượng này thì nhíu mày, “Hai người đã gặp nhau rồi à?”

“Đâu chỉ là gặp qua, Lục Ngạn còn phải cảm tạ công chúa.” Lục Ngạn nói xong, dẫn bọn họ vào phòng, “Hai người mau ngồi đi, nội nhân (bà xã) không có ở đây, hôm nay uống một ly thật đã nào.”

“Đã có kiều thê rồi, sao lại còn đến chỗ ta.” Lục Ngạn cười nói.

“Ngày mười sáu tháng sau, đến tham gia tiệc cưới.” Tiêu Thiệu Củ nói ngắn gọn trả lời.

“Ừ?” Gia Luật Hoàn Cai ở một bên trừng mắt, phản ứng còn lớn hơn Lục Ngạn, thời gian hôn lễ đã được định rồi? Sao nàng không biết?

“Trước khi tới Thượng Kinh, đại vương đã nhờ người tính toán tất cả những khoảng thời gian này, đã sớm định rồi.” Tiêu Thiệu Củ ghé vào bên tai Gia Luật Hoàn Cai nhỏ giọng nói.

Sao phụ thân còn hận gả hơn cả mình vậy? Gia Luật Hoàn Cai lập tức có chút bất đắc dĩ, không biết Gia Luật Long Khánh cũng là người bị Tiêu Thiệu Củ lừa gạt.

Phía bên kia ——

“Đệ bị trúng gió?” Gia Luật Long Tự nhìn một đệ đệ hắt hơi liên tục, quan tâm hỏi.

“Có thể là vậy.” Gia Luật Long Khánh sờ sờ đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, mặc dù quá trình đàm phán không mấy dễ chịu, nhưng ông thật sự không muốn thừa nhận mình rơi vào tay một người trẻ hơn ông rất nhiều tuổi như vậy, “Bồ Đề Nô tháng sau thành hôn, thần đệ hy vọng Hoàng huynh đến thưởng thức phong cảnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.