Gia Luật Hoàn Cai cũng từng tới Tây Sơn vào thời hiện đại, nhưng ngọn núi lúc này hoang vắng hơn nhiều so với thời hiện đại.
“Đã sớm biết cảnh tượng này, tại sao lại tới núi?” Nàng một cước đạp đá nhỏ dưới chân, lầm bầm nói.
Nhưng mà, người sống to lớn bên cạnh Tiêu Thiệu Củ lại không nói lời nào, đi lâu như vậy, chỉ có gió bắc gào thét làm bạn với nàng.
“Tiêu Thiệu Củ.”
“Ừm.” Người bên cạnh đột nhiên đáp lại một tiếng.
Gia Luật Hoàn Cai hỏi, “Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì vậy.”
Nam nhân trả lời cũng rất ngắn gọn “chính vụ.”
“Thẳng nam.” Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu mắng một câu, tính ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Nàng tuyệt đối không nói chuyện với Tiêu Thiệu Củ nữa, không bao giờ nói chuyện nữa, ai mở miệng trước là chó.
Nhưng sau một khắc ngắn ngủi ——
“Tiêu Thiệu Củ.”
“Ừm.”
“Ừm, chúng ta hình như bị lạc rồi…”
Tiêu Thiệu Củ ngẩng đầu và nhìn xung quanh, phát hiện Mãn Ca cùng những thị vệ đã biến mất.
“Bọn họ đâu rồi?” Tiêu Thiệu Củ nhíu nhíu mày, nói.
Gia Luật Hoàn Cai suy đoán được vừa rồi bọn họ nhất định thả nàng đi, nhưng nàng không dám nói ra, lỡ như Tiêu Thiệu Củ tức giận, cũng bỏ lại mình đi thì làm sao đây?
“Ta chưa từng tới đây, cũng không biết đường.” Tiêu Thiệu Củ nói, “Nếu ban ngày thì còn tốt, bây giờ trời sắp tối rồi, hình như còn có rất nhiều tuyết.”
Tiêu Thiệu Củ vừa nói vậy, Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-lieu/3592889/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.