Một ngày sau. 
Triệu Phương An từ từ tỉnh lại, đưa tay lên xoa bóp hai thái dương, bật người dậy cô nhìn xung quanh. Đây là đâu? Nhà của ai à? Sao cô lại ở đây? Triệu Phương An ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhớ lại hôm đó cô lên núi tìm Bạch Diệp Nhan xong tự dưng ngất đi. 
Lẽ ra là phải ngủ ở trên núi nhưng hiện tại lại ở trong một căn nhà nhỏ của ai đó, ôm đầu đi ra ngoài cửa thì thấy có một ông già chừng ngoài bảy mươi đang đứng nhặt nhặt gì đó đựng trong mấy chiếc rổ tre. Triệu Phương An tiến lại gần hỏi. 
"Ông ơi, cho cháu hỏi đây là đâu ạ?" 
" Tỉnh rồi đấy à, cô nương có ngồi nghỉ một chút" lão nhân với vẻ mặt hiền từ cười cười nhìn Triệu Phương An, sau đó đặt chiếc rổ trên tay xuống kéo Triệu Phương An ra một chiếc ghế nhỏ ngồi. 
" Cô nương là ai, từ đâu tới? Tại sao lại mặc thứ y phục lạ lẫm như vậy?" ông lão rót một chén nước đặt xuống bàn hỏi. 
"Cháu là Triệu Phương An, đến từ thành phố K, cháu mặc quần áo bình thường mà ông" Triệu Phương An thắc mắc nói. 
" Thành phố K là thứ gì?" Ông lão tỏ vẻ khó hiểu hỏi. 
" Ông cho cháu biết đây là đâu ạ?" Triệu Phương An gạt chuyện đó đi rồi hỏi lại. 
"Đây là ngọn núi nối liền giữa Chu Quốc và Bạch Quốc" ông lão đáp. 
" Bạch Quốc!!!" Triệu Phương An sửng sốt, miếng nước vừa uống liền bị cô phun ra hết. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cuoi-cung-cung-noi-yeu-ta/2425151/chuong-29.html