Cả hoàng cung đều lo lắng cho Bạch Diệp Thanh, nàng bị một mũi tên bắn vào lưng, đại phu được mời đến là đại phu giỏi nhất kinh thành, phải thật lâu sau mới có thể sử lý được vết thương cho Bạch Diệp Thanh. 
" Đại phu, Thanh nhi thế nào rồi?" Bạch Đế lo lắng hỏi. 
" Hoàng Thượng, Nhị công chúa đã qua cơn nguy hiểm, may mắn là công chúa là người có ấn ký Bạch Hổ nên vết thương sẽ rất nhanh lành lặn" Đại phu cúi người bẩm báo hoàng thượng. 
Mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Triệu Phương An thì lại tròn mắt bất ngờ, Bạch Diệp Thanh có ấn ký Bạch Hổ, không phải giống cô sao? Ai cũng có cái dấu ấn đó à? Mà có cái đấy thì được cái gì nhỉ? Triệu Phương An khó hiểu nghĩ. 
Cả ngày hôm nay Bạch Đế cùng hoàng hậu... Tất cả mọi người đều vây quanh giường của Bạch Diệp Thanh, phải một hồi lâu sau cô ấy mới tỉnh lại. Ai cũng đều vui mừng, mọi người xúm lại hỏi thăm. 
" Với võ công của Thanh nhi thì việc biết được mũi tên kia là điều dễ dàng, tại sao con lại bất cẩn như vậy?" Bạch Đế nói. 
"Phụ hoàng, Thanh nhi xin lỗi đã để người phải lo lắng, Thanh nhi là nhất thời phân tâm" Bạch Diệp Thanh nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt cười nhẹ trả lời. 
Khi đó Bạch Diệp Thanh là đang rất buồn, Triệu Phương An nhớ lại đôi mắt cô ấy lúc quay đi đang đỏ lên, Diệp Thanh khóc, cô ấy vì cô mà phân tâm, vì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cuoi-cung-cung-noi-yeu-ta/2425134/chuong-37.html