" Bạch Diệp Thanh tay ta đau không thể tự ăn được, ngươi có thể..." Hắc Linh Kiều khuôn mặt giả bộ đau đớn sau đó chớp chớp mắt ý muốn Bạch Diệp Thanh giúp mình ăn cơm.
" Đau thật mà ngươi không tin ta cho ngươi xem" Hắc Linh Kiều vừa nói xong, tay phải giơ lên không trung sau đó thả xuống không ngờ tự bản thân lại không làm chủ lực rơi nên mấy ngón tay liền đập mạnh xuống giường, lần này không phải giả bộ mà là thật sự đau.
Ôm tay kêu oai oái, Hắc Linh Kiều phụng phịu nhìn Bạch Diệp Thanh. Bản thân đã là đế vương của một quốc rồi mà bây giờ vẫn còn phải ở đây chăm sóc tiểu nhi đồng sao? Bạch Diệp Thanh lắc đầu thở dài.
" Được rồi, ta giúp ngươi" Bạch Diệp Thanh ngồi xuống giường, cầm đũa gắp thức ăn cho vào bát rồi lấy kèm theo một chút cơm đưa lên miệng Hắc Linh Kiều.
" Ngươi thật sự từng định thao túng tứ quốc sao? Ngươi thật sự đã hơn hai mươi tuổi xuân sao? Ngươi thật sự là nữ sát thủ đã giết hết đám người trong hang sao? Tại sao bây giờ lại khác đến như vậy?" Bạch Diệp Thanh thực sự rất khó hiểu, bởi vì người trước mặt đây thật sự còn nhõng nhẽo hơn cả Trịnh Nhiên và Trịnh Lan.
" Là ai không quan trọng, quan trọng là được ở cạnh ngươi" Hắc Linh Kiều cười tít mắt hạnh phúc.
" Ngươi vẫn thích ta đến vậy sao? Ta đã từng rất tuyệt tình với ngươi."
" Ta biết ngươi không thích ta, với quá khứ của mình ta cũng không cần ngươi phải đáp lại tình cảm này, chỉ cần như bây giờ không ghét bỏ ta là được rồi" Hắc Linh Kiều thoáng có một chút buồn trong đôi mắt nhưng mà nàng vẫn cố nở nụ cười trước mặt Bạch Diệp Thanh.
Nhưng Bạch Diệp Thanh vẫn có thể nhìn thấy được mọi thứ trong đôi mắt của Hắc Linh Kiều, cả tấm chân tình nàng dành cho mình, cả nỗi buồn mỗi khi bị mình cự tuyệt, cả sự hối hận về quá khứ của bản thân. Bạch Diệp Thanh chỉ im lặng, tiếp tục giúp nàng ăn cơm sau đó ra ngoài nói chuyện với Huấn Sinh. Hắc Linh Kiều sau khi Bạch Diệp Thanh đi khỏi, nụ cười trên mặt liền vụt tắt, đôi mi liền trùng xuống, đôi môi mím chặt, là nàng tự làm khổ mình sao? Biết rằng Bạch Diệp Thanh không có chút tình cảm nào với mình mà vẫn cứ sống chết vì nàng làm tất cả.
Bạch Diệp Thanh tại sao ta lại yêu ngươi đến như vậy?
" Huấn Sinh, ta đã đi một thời gian dài rồi, đã đến lúc phải trở về Bạch Quốc, nhờ ông chăm sóc cho Hắc Linh Kiều, ta sẽ quay trở lại sớm nhất" Bạch Diệp Thanh nói.
Huấn Sinh đang chế thuốc, vừa nghe thấy Bạch Diệp Thanh định đi liền buồn bã, mấy ngày qua có Bạch Diệp Thanh ở lại không khí cũng vui vẻ hơn.
" Được rồi, Bạch Đế yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho nàng cẩn thận" Huấn Sinh buồn nhưng mà hiểu cho Bạch Diệp Thanh, một đế vương làm sao có thể bỏ công việc triều chính quá lâu.
Bạch Diệp Thanh gật đầu, nàng định sáng sớm ngày mai sẽ lập tức lên đường, lần này trở về có ngựa nên sẽ rất mau hồi cung, nhờ Huấn Sinh nói khéo với Hắc Linh Kiều giúp mình.
Sau bữa cơm tối, Hắc Linh Kiều sau khi biết Bạch Diệp Thanh sắp sửa quay về Bạch Quốc thì hốt hoảng.
" Ta là đế vương của một nước, làm sao có thể bỏ đi quá lâu" Bạch Diệp Thanh không nhìn Hắc Linh Kiều, miệng vẫn còn đang thổi cho chén thuốc đỡ nóng.
" Vậy còn ta?" Hắc Linh Kiều nhìn thái độ lạnh nhạt của Bạch Diệp Thanh liền chán nản.
" Ngươi an tâm ở đây tĩnh dưỡng, Huấn Sinh sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, đợi ta sắp xếp công việc ổn thỏa ta sẽ tới thăm hai người." Bạch Diệp Thanh đưa chén thuốc cho Hắc Linh Kiều nói thuốc đã nguội nàng có thể uống.
" Nhưng mà ta không muốn xa ngươi" Hắc Linh Kiều khuôn mặt ỉu xìu nói, nàng biết Bạch Diệp Thanh đâu thể mãi mãi ở cạnh mình, nàng ấy bây giờ đã là đế vương của một nước làm sao có thể bỏ bê bá tánh, nhưng mà suy cho cùng thì Hắc Linh Kiều vẫn không hề muốn Bạch Diệp Thanh đi.
" Ta hứa sẽ quay trở lại sớm nhất có thể, còn ngươi có hứa với ta sẽ cố gắng hồi phục lại bình thường không?" Bạch Diệp Thanh nắm lấy tay của Hắc Linh Kiều an ủi, bây giờ Bạch Diệp Thanh đã chỉ còn biết đến Hắc Linh Kiều của hiện tại, còn quá khứ nàng đang cố gắng quên đi.
Cúi mặt, gật đầu trong sự buồn bã, Hắc Linh Kiều nhận lấy thuốc từ tay của Bạch Diệp Thanh một hơi uống hết, vẫn là phải bình phục lại như cũ thì mới có thể đi gặp nàng.
Sau khi uống thuốc, Bạch Diệp Thanh đỡ Hắc Linh Kiều để nàng có thể nằm xuống, còn mình thì đi chuẩn bị hành lý để trở về Bạch Quốc. Bạch Diệp Thanh đi qua đi lại quanh nhà nhưng vẫn không thể thoát được ánh mắt của Hắc Linh Kiều, cô nhìn nàng không chớp mắt lấy một lần, chỉ sợ người kia một thoáng sẽ đi mất.
" Đến khi gà gáy ta mới khởi hành, ngươi không cần nhìn ta như vậy chứ" Bạch Diệp Thanh không biết bao nhiêu lần bắt gặp ánh mắt nàng ấy nhìn mình.
" Ta bây giờ thật lo sợ ngươi đi mất, mà cái ta lo sợ nhất lại sắp đến rồi"
Nhìn khuôn mặt buồn bã từ tối đến giờ của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh trong tâm đột nhiên lại không lỡ lòng rời khỏi. Bạch Diệp Thanh lại gần cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán của Hắc Linh Kiều coi như là dấu ấn để nàng ấy yên tâm đi.
" Ta đã nói ta sẽ quay lại, ngươi phải mau bình phục đấy"
Đây là cái gì? Bạch Diệp Thanh vừa làm cái gì vậy? Hắc Linh Kiều tròn mắt không dám tin rằng Bạch Diệp Thanh lại làm hành động đấy. Hắc Linh Kiều trong lòng như đang gào thét, nhảy múa vì sung sướng, đôi mắt vẫn mở to tròn nhìn Bạch Diệp Thanh khiến người kia phải bật cười. Đây có phải nàng đang cho mình hy vọng hay không? Hắc Linh Kiều vẫn còn đang hóa đá sau nụ hôn nhẹ của Bạch Diệp Thanh.
" Bạch Diệp Thanh, nếu bây giờ ta có thể đứng dậy ta sẽ không để mọi thứ dừng lại ở một cái hôn" Hắc Linh Kiều sung sướng cười đến không thể ngậm được miệng mình lại.
Không nói câu gì, Bạch Diệp Thanh tiếp tục thu dọn hành lý, đôi môi nhỉ nhếch nhẹ lên một chút, Huấn Sinh cầm giỏ thuốc đi vào, thấy Hắc Linh Kiều như đầu bị hư liền khó hiểu.
Đây có lẽ là đêm buồn nhất đối với Hắc Linh Kiều, trong khi Huấn Sinh cùng Bạch Diệp Thanh vẫn còn đang say giấc, Hắc Linh Kiều cố gắng nhấc cơ thể dậy, nhưng mà vết thương chưa khỏi việc này thật sự quá khó khăn, vài lần đụng tới miệng vết thương khiến toàn thân dâng lên một trận đau đến thấu xương. Nhưng Hắc Linh Kiều không bỏ cuộc, nàng cố gắng vận công dồn hết lực vào đôi chân, mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống, cuối cùng Hắc Linh Kiều cũng đứng dậy được, nhưng mà dáng đứng giống như một bà cụ, lưng hơi cong cong xuống, chỉ cần hơi thẳng người là cơn đau lại kéo đến.
Men theo bức tường, cố gắng bám vào những đồ vật gần nhất, Hắc Linh Kiều tìm đến gian phòng của Bạch Diệp Thanh. Như một tên trộm Hắc Linh Kiều lặng lẽ không hề tạo ra một tiếng động, nhìn thấy Bạch Diệp Thanh đang ngủ, Hắc Linh Kiều lại nhớ lại lần đầu tiên mình gặp nàng, ngày ấy bị Chu Tước đánh một đòn khiến nàng rơi xuống từ trên mái nhà. Ngồi dậy thì nhìn thấy một nữ nhân nằm phía sau tấm màn che, chính là lần đầu nhìn thấy Bạch Diệp Thanh liền bị say đắm trước vẻ đẹp quốc sắc thiên hương này. Khi ấy Bạch Diệp Thanh bị tiếng động lớn liền tỉnh giấc, nhìn thấy nữ nhân lạ mặt trong phòng mình nhưng lại không nói câu gì, bởi vì buồn bã chuyện của Triệu Phương An mà không có ý định động thủ, cứ để mặc nữ nhân áo đen này trốn đi.
Lấy một chiếc ghế nhỏ, Hăc Linh Kiều ngồi xuống cạnh giường của Bạch Diệp Thanh, ngắm nhìn nhan sắc hoàn mỹ này một hồi thật lâu, vì sợ Bạch Diệp Thanh sẽ tỉnh giấc nên đôi tay muốn chạm vào khuôn mặt ấy đi được một nửa liền dừng lại. Lần đầu tiên biết yêu, lại yêu phải nữ nhân, lại còn là một trong tứ linh thú, bây giờ lại là đế vương của một nước, Bạch Diệp Thanh, ta có điểm nào xứng với ngươi đây?
Hắc Linh Kiều nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Bạch Diệp Thanh mà đau lòng, nàng ấy vẫn là nên lấy một nam tử thật ưu tú, còn mình chỉ cần nàng giữ lại bên cạnh là phúc đức lắm rồi. Hắc Linh Kiều nghĩ linh tinh một hồi rồi cơn buồn ngủ cũng làm nàng gục xuống bên cạnh giường của Bạch Diệp Thanh mà thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]