Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuộc nói chuyện của Bạch Diệp Thanh cùng Huấn Sinh tất cả từ đầu đến cuối đều bị Hắc Linh Kiều nghe thấy không sót một từ nào, Bạch Diệp Thanh nàng muốn có hài tử, muốn nữ nhân cùng nữ nhân sinh con, nàng có người trong lòng rồi sao?

Hắc Linh Kiều đầu óc không thể nào không nghĩ đến việc Bạch Diệp Thanh muốn cùng một nữ nhân nào đó cùng nhau sinh hài tử, trong lòng nổi lên một trận chua xót, buồn bã đến cùng cực. Mùi đồ ăn cháy đã bắt đầu bốc lên, Bạch Diệp Thanh đi ngang qua bếp ngửi thấy mùi khét thì chạy vào.

" Ngươi nấu ăn kiểu gì mà đồ ăn đen như vậy?" Bạch Diệp Thanh nhìn mấy miếng thịt bị cháy đen liền nhăn nhó hỏi.

Vội vàng nhấc chiếc chảo lớn ra khỏi bếp lửa, Hắc Linh Kiều nhìn chỗ đồ ăn bị cháy liền tức giận, tối nay xem ra không có thịt để ăn rồi, không để ý đến Bạch Diệp Thanh đứng đấy nhìn Hắc Linh Kiều đem đổ hết thức ăn trong chảo đi rồi đem đi rửa sạch nấu món khác.

" Ngươi không nghe ta nói sao?" Bạch Diệp Thanh sinh khí nhìn người kia, đến một cái nhìn cũng không . Xem ra bây giờ có Tiểu Hoa cô nương rồi nên không cần để ý mình nữa.

" Trong này không sạch sẽ, ngươi ra ngoài đợi đồ ăn xong rồi đây" Hắc Linh Kiều giả vờ cười nói.

Không biết nói gì Bạch Diệp Thanh đành ra ngoài, có phải Hắc Linh Kiều thích Tiểu Hoa rồi không? Tự dưng suy nghĩ này lại hiện lên trong đầu của Bạch Diệp Thanh từ lúc nhìn Tiểu Hoa cô nương thoa thuốc cho Hắc Linh Kiều.

Trong bữa cơm tối, bởi vì Tiểu Hoa thỉnh thoảng có ở lại y quán ăn cơm và tối nay cũng không ngoại lệ, bữa tối đầu tiên đông đúc nhất của y quán khiến Huấn Sinh rất vui vì có thêm người trò chuyện. Đang ăn vui vẻ bỗng Tiểu Hoa gắp một chút cá để vào bát cơm của Hắc Linh Kiều khiến Bạch Diệp Thanh để ý, nàng nhíu mày nhìn nụ cười của Hắc Linh Kiều.

" Tiểu Hoa, dạo này để muội vất vả chăm sóc, ta thật áy náy" Hắc Linh Kiều tiếp theo gắp một miếng cá lớn để vào bát của Tiểu Hoa, cả hai đều nhìn nhau cười vui vẻ mà không để ý đến một núi băng bên cạnh.

Hai người kia càng vui vẻ bao nhiêu thì Bạch Diệp Thanh càng tỏ ra lạnh lẽo bấy nhiêu, Bạch Diệp Thanh đặt bát cơm xuống, thưa với Huấn Sinh là mình đã ăn xong và đi ra bên ngoài y quán không thèm để ý đến khuôn mặt nhăn nhó của Hắc Linh Kiều, đồ ăn thì vẫn còn rất nhiều mà nàng đã đứng dậy rồi.

Không lâu sau, Hắc Linh Kiều ra ngoài tìm Bạch Diệp Thanh cùng với chiếc áo choàng trên tay, ban đêm ở trên núi rất lạnh sợ rằng Bạch Diệp Thanh sẽ bị nhiễm phong hàn liền lấy áo choàng của mình cho nàng nhưng tìm mãi không thấy Bạch Diệp Thanh đâu, Hắc Linh Kiều bắt đầu lo lắng, cho đến khi nhìn thấy Bạch Diệp Thanh đứng dưới gốc cây đào gần y quán.

"Ngươi tại sao lại đứng đây? hại ta đi tìm muốn chết" Hắc Linh Kiều có chút trách móc nói.

Im lặng....

"Ban đêm gió ở đây rất lạnh, chúng ta mau trở về thôi"Hắc Linh Kiều choàng áo lên người Bạch Diệp Thanh sau đó kéo nàng đi về, nhưng người kia vẫn đứng im nhìn ngắm những cánh hoa đào.

"Ngươi nhìn xem, xuân đến hoa đào có phải nở rất đẹp hay không?" Bạch Diệp Thanh mê mẩn nhìn ngắm những cánh hoa đào, ánh trăng sáng chiếu xuống cùng những làn gió nhẹ thoảng qua khiến cây đào đung đưa trong gió tạo lên một khung cảnh hết sức sinh động khiến Bạch Diệp Thanh cảm thấy thật bình yên.



(Ảnh Minh Họa a)

Nhìn theo ánh mắt của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nhìn ngắm khung cảnh trước mắt, đúng thật là rất đẹp nhưng nhìn lại khuôn mặt của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nhận ra dù hoa đào có đẹp đến mấy thì cũng không thể nào sánh bằng vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của Bạch Diệp Thanh.

Dưới ánh trăng sáng như đèn, Bạch Diệp Thanh vì khung cảnh hoàn mỹ này mà cong môi vui vẻ khiến Hắc Linh Kiều ngẩn ngơ đứng nhìn nụ cười ấy trong lòng tràn ngập cảm giác muốn chiếm đoạt nó làm của riêng mình.

" Ngày mai ta sẽ trở về kinh thành" Bạch Diệp Thanh nói nhỏ.

" Cái gì? Nhanh như vậy đã muốn trở về" Hắc Linh Kiều bất mãn, nhăn nhó mặt mày.

" Ngươi đã có Huấn Sinh cùng Tiểu Hoa bên cạnh vết thương sẽ mau chóng hồi phục, còn ta chỉ có một mình để gánh vác cả giang sơn, ta không thể rời đi quá lâu" Bạch Diệp Thanh buồn bã nói.

Hắc Linh Kiều nắm chặt đôi bàn tay thành quyền, tại sao nàng lại lựa chọn làm đế vương? tại sao nàng không bao giờ nghĩ cho bản thân? tại sao lại một thân nữ nhi phải kiên cường đến vậy?

" Ngươi muốn cùng người khác sinh hài tử sao?" Hắc Linh Kiều cúi mặt nói.

" Ngươi tại sao lại biết chuyện này?" Bạch Diệp Thanh giật mình nhìn Hắc Linh Kiều.

" Trả lời ta!!!" Hắc Linh Kiều lớn giọng.

"Đúng vậy, ta không thể để Bạch Quốc tận diệt" Bạch Diệp Thanh thở dài.

Hắc Linh Kiều nghe xong liền cắn răng lao đến ôm lấy Bạch Diệp Thanh, mặc kệ vết thương trên lưng vì cử động mạnh mà bị đau đớn, bây giờ nàng chỉ thấy đau lòng cho người kia mà thôi.

Bị bất ngờ với hành động của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh sững sờ không nghĩ nàng ấy lại ôm mình, nhưng mà cảm giác này thật khiến bản thân Bạch Diệp Thanh cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm, cánh tay đang rũ xuống của Bạch Diệp Thanh cũng từ từ đưa lên ôm lấy Hắc Linh Kiều. 

"Diệp Thanh, ta biết ta cũng là nữ nhi nhưng ta không yếu đuối, ta muốn ở cạnh để bảo vệ ngươi, làm chỗ dựa cho ngươi. Ta không cầu danh phận, không cần vàng bạc quyền quý, không dám cầu ngươi yêu thích ta, chỉ cần có thể ở bên ngươi ta sẵn sàng đáng đổi mọi thứ mà ta có kể cả mạng sống này để giữ ngươi được an toàn" Hắc Linh Kiều rưng rưng ngấn lệ như một tiểu hài tử bày tỏ lòng mình với Bạch Diệp Thanh.

" Từ nhỏ đến lớn ta chỉ là công cụ để người khác điều khiển, chưa bao giờ biết đến tình yêu, ta lại càng không tin vào thứ gọi là nhất kiến chung tình nhưng sau khi nhìn khuôn mặt đẫm lệ của ngươi đêm hôm ấy ta nhận ra mình không muốn thấy ngươi phải rơi lệ thêm lần nào nữa. Nên sau đó ta đã âm thầm dõi theo ngươi, ta cũng không hiểu bản thân tại sao lại đối với ngươi quan tâm đến vậy, có lẽ là do ta lọt vào lưới tình của ngươi a" Hắc Linh Kiều đùa vui nói.

Bạch Diệp Thanh nghe những lời thổ lộ của Hắc Linh Kiều trong lòng tràn ngập cảm động, trái tim cũng vì vậy mà đập lên liên hồi, nàng ấy có phải người mà Triệu Phương An từng nói, người sẽ toàn tâm toàn ý đối với mình, Bạch Diệp Thanh hạnh phúc mỉm cười đôi tay ôm lấy Hắc Linh Kiều chặt hơn.

" Ta biết ngươi đã có người trong lòng, như ta đã nói chỉ cần ở cạnh ngươi là được, ta không cầu danh phận, với những lỗi lầm ở quá khứ ta cũng không dám cầu hạnh phúc sẽ đến với mình, vậy nên ta sẽ dành hết cho ngươi." Hắc Linh Kiều nắm lấy tay của Bạch Diệp Thanh rồi nói.

Vừa định nói thêm gì đó, Hắc Linh Kiều liền bị nụ hôn của Bạch Diệp Thanh chặn lại, đôi mắt mở to vì bất ngờ, đôi tay tự nhiên vô lực mà rũ xuống, cảm nhận nụ hôn ngọt ngào mà Bạch Diệp Thanh trao cho, Hắc Linh Kiều vẫn còn chưa hoàn hồn liền bị một câu nói tiếp theo của Bạch Diệp Thanh kéo lên chín tầng mây.

" Ta nhận ra, bản thân mình đối với ngươi có lẽ cũng là yêu" Bạch Diệp Thanh mỉm cười nhìn khuôn mặt thơ thẩn của Hắc Linh Kiều.

Vừa nghe xong Hắc Linh Kiều không kiềm chế được liền kéo Bạch Diệp Thanh vào lòng đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại của người kia.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.