Hôm qua Tạ Viễn đích thân phân phó muốn hủy dung Tam công chúa lại ném đến bãi tha ma, lúc này hắn vừa nghe tả đại tướng quân đi đến đó, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn lập tức hỏi Mạnh Phi: "Ngươi xử trí ra sao, làm sao sẽ bị nhận ra?"
Mạnh Phi cúi đầu đáp: "Như chủ thượng đã phân phó, ta hủy dung nàng, lấy xuống hết thảy đồ vật trên người có thể làm lộ thân phận. Sau đó chỉ dùng y phục rách bọc lại, ném vào bãi tha ma." Nói tới đây hắn hơi dừng lại, tiếp theo vẫn là nói: "Khi công chúa chết, cả người đều là vết thương, mùi máu tanh rất nặng, hiện giờ một đêm qua đi, có lẽ đã bị dã thú chia nhau ăn, hẳn tìm không được cũng nhận không ra."
Hắn làm việc từ trước đến nay đều ổn thỏa, Tạ Viễn vẫn luôn tín nhiệm hắn. Nhưng hôm nay Tạ Viễn lại cảm thấy bản thân lâm vào mưu đồ người ngoài tính kế, căn bản chưa từng phá vỡ cục diện mà thoát ra, nói không chừng ở đâu đó còn có một con mắt đang nhìn bọn hắn chằm chằm đây!
Tạ Viễn hiếm thấy có chút bất an, thậm chí ẩn ẩn có chút hối hận: "Sớm biết như vậy thì đã thiêu sạch nàng, cũng miễn cho sự tình lặp lại."
Mạnh Phi nghe được lời này thì cúi thấp đầu xuống, trong mắt sinh ra vài phần gợn sóng. Hắn trung thành với Tạ Viễn, nhưng không đại biểu hắn không biết nhìn ra đúng sai. Thân lâm vào cục diện như vậy, tranh quyền đoạt lợi, vì nó mà phải trả giá bất luận đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-ta-trong-sinh/1419024/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.