Ngự y chẩn bệnh không sai, hoàng đế tuy là sốt ngất đi, nhưng hắn xác thật không có hôn mê quá lâu. Một đến hai canh giờ sau, hoàng đế cũng đã tỉnh lại, hắn mở mắt nhìn thấy tấm màn quen thuộc trên đỉnh đầu thì mới có chút thanh tỉnh.
Trương Kiệm là người đầu tiên phát hiện hoàng đế tỉnh lại, hắn vội vàng đi đến, hơi có chút kích động nói một câu: "Bệ hạ đã tỉnh rồi sao?!"
Hoàng đế chớp chớp mắt, cảm thấy đầu vẫn có chút hôn mê. Hắn không còn trẻ nữa, tinh lực không bằng lúc trước, trong người cũng có không ít bệnh vặt. Tuy thân thể hắn hôm nay có chút không khoẻ, nhưng hắn vẫn không để ở trong lòng: "Trương Kiệm? Trẫm đây là làm sao vậy, lúc nãy không phải còn nghị sự với các chư thần ở trong điện sao, trẫm vì sao bỗng nhiên lại nằm ở nội điện?"
Trương Kiệm thấy hoàng đế tựa hồ có chút không khoẻ nhíu mày, liền vội triệu ngự y ở bên cạnh bắt mạch cho hoàng đế, đồng thời thỉnh tội: "Là nô tài thất trách. Bệ hạ hôm nay bị cảm lạnh đến sốt hồi lâu, nô tài lại không phát hiện ra, khiến cho bệ hạ mệt đến ngất đi, còn thỉnh bệ hạ trách phạt."
Ngự y đã thỉnh hoàng đế vươn cổ tay để bắt mạch, hoàng đế nghe xong lời Trương Kiệm nói, lúc này mới nhớ tới chuyện bản thân lúc nãy ngất đi. Hắn nhăn lại mày, lập tức hỏi: "Trẫm hôn mê bao lâu, tin tức có bị truyền ra ngoài hay không?"
Trương Kiệm biết hoàng đế lo lắng cái gì, hắn chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-ta-trong-sinh/1419021/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.