Thái Tử là người thành thật, sau khi Kỳ Dương đạt thành nhất trí với hắn, tâm nàng rốt cuộc cũng theo đó mà buông xuống.
Ngược lại là Lục Khải Phái, nàng dường như vẫn luôn đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không lo lắng Thái Tử sẽ làm gì với nàng. Thật ra, nàng quả thực cũng không có gì phải lo lắng, mặc dù Kỳ Dương không đi tìm Thái Tử, nhưng trước khi hắn tra được càng nhiều chứng cứ, hắn cùng lắm cũng chỉ phòng bị Lục Khải Phái mà thôi.
Cuộc sống vẫn diễn ra trước sau như một, một đoạn thời gian kế tiếp, Thái Tử cùng Ngụy Vương đều càng thêm cẩn thận. Có lẽ là lo lắng bản thân cũng bước vào vết xe đổ của các huynh đệ, Ngô Vương lúc trước rời kinh còn rất là trương dương với Ngụy Vương, giờ phút này ngược lại trở nên im lặng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn mà ba vị hoàng tử bị lật đổ, người dựa vào triều đình cũng theo đó thay máu không ít, lúc này đều đã kiệt sức, cũng trở nên an phận không ít.
Trong lúc nhất thời, triều đình trong ngoài nhất phái an bình, hiếm thấy được bình thản.
Ngày này, Lục Khải Phái xong việc hồi phủ, nàng mới vừa đi đến cửa chủ viện liền nghe thấy tiếng cười đùa. Hôm nay chủ viện tựa hồ có không ít người, mà tiếng nói đùa ngoại trừ âm thanh mềm mại của nữ tử, thường thường còn kèm theo hai câu nói của trẻ con.
Lục Khải Phái vừa nghe liền biết Lục Sanh đang ở đây, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì làm cho các nàng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-ta-trong-sinh/1419007/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.