Bên trong Đại Lý Tự, đèn trong phòng Lục Khải Phái sáng suốt một đêm.
Kỳ Dương đêm nay không có hồi cung, cũng không có quay về biệt viện, nàng lưu lại trong phòng Lục Khải Phái, cùng nàng ấy thắp nến tâm sự suốt cả một đêm. Từ thế lực Lục gia cho tới an bài sau này, suy xét mọi chuyện chu đáo kĩ càng, thậm chí không thể an bài chỉ trong một đêm được.
Đến khi trời sáng, dù cho ban đầu hai người nghị sự hăng hái gấp trăm lần, nhưng thức trắng một đêm cũng đều trở nên có chút mệt mỏi. Đặc biệt là Lục Khải Phái, mấy ngày gần đây, tuy nàng không cần tiếp tục đi theo người khác tra án, nhưng mỗi ngày vẫn cần phải điểm mão, thậm chí bởi vì có nhiều người tham gia tra án, nên sự vụ ở Đại Lý Tự yêu cầu nàng xử lý càng nhiều.
Nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt ẩn hiện bên song cửa sổ, hai người cũng ngừng câu chuyện. Lục Khải Phái nói: "Điện hạ, canh giờ không còn sớm, để ta đưa người ra ngoài. Lúc này, người tới làm việc cũng ít, cũng miễn cho bị người khác bắt gặp."
Hai người thanh giả tự thanh [1], nhưng Kỳ Dương rốt cuộc cũng ở trong phòng nàng suốt một đêm, nếu như thật sự bị người khác nhìn thấy, không biết chừng sẽ nói cái gì.
[1] "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần phải giải thích mà tự nội tại trong việc mình là ngay thẳng.
Kỳ Dương cũng không miễn cưỡng, nàng bưng chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-ta-trong-sinh/1418964/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.