Chương trước
Chương sau
Ngủ một đêm dài, linh khí được tụ lại dần chữa lành và lấp đầy cơ thể của Tuệ Lâm, hoàn toàn khoẻ mạnh, bên ngoài có tiếng đánh nhau rất lớn hơn nữa còn có tiếng nói của nữ nhân, không thể làm gì khác cả hai cùng nhau tỉnh giấc và hơi ngại ngùng nhìn nhau.

- Hàm Nghi ta ra bên ngoài xem thế nào?

- Chúng ta thay đổi y phục trước rồi hãy ra xem có chuyện gì, có Dương thiếu hiệp và La thiếu hiệp ở đó nhất định sẽ không có chuyện gì quá lớn, hơn nữa bổn cung biết chắc Mai tiểu thư không phải đối thủ của hai người bọn họ.

Tuệ Lâm gật đầu, thay đổi y phục nhưng công chúa hơi mất thời gian để thay đổi dù sao người ta cũng là đại công chúa, người có quyền lực nhất trong hậu bối hoàng thất, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa nhìn một nữ nhân chuẩn bị công đoạn đấy quả thật khiến cho Tuệ Lâm như một tên ngốc ngây ngô không chớp mắt, biểu hiện đó không hiểu tại sao trong lòng công chúa lại thấy vui.

- Đã đợi lâu!

- Không đâu, ta... chúng ta đi thôi.

- Hảo.

Sự ngập ngừng đó đã thổi bay hết mọi ưu phiền trong lòng bằng một cách thần kỳ chẳng ai nhận biết được, sự vui vẻ đó thể hiện rõ trên gương mặt. Cả hai bước ra khỏi vòng và trước mặt là một nam nhân vừa lạ vừa quen đang đọ sức cùng Mai Uyên Đào, nhìn về khía cạnh nào cũng vậy nữ tử nhà binh không thể đánh thắng, ngược lại còn bị dắt mũi đến hụt hơi.

Duy Cường thấy tỷ tỷ vui mừng chạy đến.

- Tỷ đã tỉnh.

- Đệ đã vất vả nhiều rồi, nhưng tại sao khách trong phủ lại đánh nhau như vậy, như vậy không tốt chút nào.

- Mai tiểu thư là người quá đáng trước, vậy nên Khánh Phi ca mới động thủ hơn nữa còn rất biết cách làm khó người khác, nhưng quả thực lực của Mai tiểu thư còn hơn cả nam nhân bình thường nếu như lúc nhỏ đến chỗ đệ thì nhất định sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm.

- Đệ muốn tuyển đệ tử không?

- Không, cơ cốt đã phát triển như vậy, đệ không phải sư phụ của tỷ, không thể thu nhận đệ tử lớn như vậy. Không ngờ Vạn tiên sinh lững lẫy lại là sư phụ của đại tỷ, đệ thực sự không biết tại sao khi đó tiên sinh lại không mang tỷ rời đi khỏi cơ cực đấy.

- Vì ta không muốn rời đi, và nhờ đó ta có nhiều cơ hội khác để gặp rất nhiều người, đệ không cần phải khó xử đâu, những thứ ta muốn làm đều là vì những người mà bản thân yêu quý, hơn ai hết đệ là người ta lo lắng nhất, cũng là hy vọng của ta.

- Tỷ!

- Được rồi, đừng để người khác chê cười, đệ đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, những việc còn lại hãy để cho ta, tất cả những bí ẩn của cha, của nương ta sẽ đều lôi ra hết, và bắt bọn chúng cho một câu trả lời thích đáng.

Câu nói đó khiến cho người đang đứng bên cạnh có chút sững người, chuyện liên quan đến cha của Tuệ Lâm hết 7 phần là do quyết định năm đó, chỉ vì có được ngôi vị không thua ai và phò tá thân đệ lên ngôi vương, bản thân có chút đau thương, vết thương tưởng chừng như đã được chữa lành thì một lần nữa nó lại bị xé rách ra cũng chỉ bởi vì một người.

Kim Oanh thấy sắc mặt công chúa không tốt, vô cùng lo lắng.

- Công chúa người không sao chứ!

- Bổn cung không sao.

Duy Cường cũng ngó qua nhìn công chúa thấy sắc mặt kia quả thực có chút không khoẻ, dù sao nữ nhân yêu đuối cũng đánh động rất lớn đến tâm trí nam nhân cường đại, dù sao bảo vệ kẻ yếu cũng là bản năng của thiếu hiệp trẻ tuổi chưa trãi nhiều sự đời, nói nhỏ với sự đời.

- Tỷ, dường như công chúa có chút không ổn?

Tuệ Lâm cũng quay sang nhìn, vẻ mặt đó quả thực rất dễ xiu lòng, nhưng dặn với lòng mình làm sao có thể, bản thân cũng chỉ là nữ nhân không thể tiến đến, bước đến chỗ Mai tiểu thư ngăn chặn nàng ta manh động.

- Mai tiểu thư làm khách nơi này, đừng làm gà chó khó sống chứ!



- Dương tiểu thư, nhưng mà hắn ta...

La Khánh Phi cười cười nói.

- Sư muội, lần thứ hai gặp mặt.

- Làm thế nào tiểu nữ có thể chắc chắn công tử là sư huynh.

- Ta biết muội thế nào cũng sẽ hỏi nên ta đã chuẩn bị thứ này.

La Khánh Phi lấy ra một miếng sắt màu đen tuyền, trên đó có khắc một chữ "Vạn" khác với Tuệ Lâm được sư phụ khắc ấn lên người làm ký hiệu hơn nữa còn đặt một vòng bảo vệ nếu như phòng ngự bị phá thì sư phụ nhất định sẽ đến ứng cứu nhanh nhất cho dù có cách xa đi chăng nữa.

- Vạn Công Phong là tên của sư phụ, lần này ta đến đây để mang theo quà của sư phụ đến cho muội, tuy rằng lúc đó không thể mang theo muội bái tổ nhưng sư phụ đã ghi tên muội vào trong tên của đệ tử.

Tuệ Lâm nhận lấy món quà được đem đến khi mở ra đó là một viên châu, dường như có linh tính viên châu lập tức bay vọt vào miệng của Tuệ Lâm và cưỡng ép phải nuốt nó xuống, cứ như nó đang chạy trốn điều gì đó. Sau một màn vật lộn giữa người và linh châu thì linh châu đã hoàn toàn trốn vào trong cơ thể một cách an toàn. La Khánh Phi lo lắng,

- Ta không biết sư phụ lại đem thứ đó đến cho muội.

Sau khi nuốt xong, Tuệ Lâm cố gắng hít thở vì nó còn to hơn cả cái miệng nữa, nuốt xuống là cả một vấn đề, ngay khi tưởng chừng như hoàn toàn thoát nạn thì những ký tự của linh châu hiện hữu, nó là linh đan của một tiểu thú vừa mới được sinh ra không lâu, chỉ vì quá đói mà ăn mất một quả trứng của Ưng vương khiến cho nó bị truy sát đến cả linh đan còn phải tự mình chạy trốn, và rồi trốn vào trong cái này, còn món quà thật sự của Tuệ Lâm đã bị nó nuốt để giữ lại chút ý thức.

- Khụ khụ khụ

Hải Châu công chúa lo lắng ra mặt đưa tay vuốt lưng cho Tuệ Lâm hy vọng sẽ ổn, đến khi Tuệ Lâm đã có thể ngổi ngửa mặt lên trời thì gương mặt thật sự rất tệ, công chúa nhẹ nhàng lau đi, Tường Vinh hoàng tử ở bên vô cùng ghen tỵ, dù cũng đã đoán được hai người giả vờ nhưng sự ân cần và ánh mắt đó thật sự không phải giả vờ.

Duy Cường nói trong khi tay đang nắm áo của La Khánh Phi.

- Tỷ tỷ đã ổn chứ?

- Trước tiên đệ thả La sư huynh ra đã, chuyện bị tráo không phải lỗi của huynh ấy, khụ khụ, công chúa có thể dìu thần về phòng được không? Thần nghĩ bản thân cần phải nghỉ ngơi một chút.

- Được.

Vừa bước ra không lâu nay lại quay trở lại, Tuệ Lâm dù không can tâm cũng không làm được gì, linh châu này rất có thể là linh đan của thần thú, nếu như không cẩn thận nhất định sẽ có chuyện xảy ra hơn nữa khi bước ra khỏi phòng bản thân còn cảm nhận được sự hiện diện của những người khác đang quan sát nội tình trong phủ.

Kể từ ngày hôm đó, Duy Cường sắp xếp để đi thực hiện nhiệm vụ của mình, Tuệ Lâm làm người hướng dẫn cho mỹ nhân du ngoạn khắp cả Trọng Quang Thành, điều này khiến cho nam nhân gần xa và cả trong thành đều trở nên ngây ngốc không muốn làm chỉ muốn dành thời gian ra để có thể được nhìn thấy mỹ nhân dẫu chỉ là một khắc.

Tuệ Linh Phá trực tiếp tiến thẳng vào trong Lĩnh phủ, gương mặt tràn đầy sát khi, mang theo cả đám người như muốn đòi nợ.

- Lĩnh Bá Kỳ, tên khốn nhà ngươi bước ra đây cho ta.

Lĩnh Bá Kỳ nghe tên mình được vang lên với giọng nói phẫn nộ thì vô cùng bất ngờ, bộ dạng lom khom hoàn toàn không cho phong thái của gia chủ.

- Tuệ Linh lão gia lại đến ghé tệ xá của ta, thật là vinh dự.

- Im cái miệng thối của ông lại, tại sao cháu trai yêu dấu của ông lại ngang nhiên dùng người của Tuệ Linh gia mà ra uy với nữ nhân, hơn nữa còn không mang lại bất cứ lợi ích gì. Hôn ước hai nhà xem ra ông đã muốn huỷ rồi đúng không?

- Không, không, Tuệ Linh lão gia đã nghĩ nhầm cho ta rồi, đứa cháu trai đó cùng với hôn phu của tôn nữ không cùng một người, làm sao ta có thể để tôn tế của ông làm chuyện mất mặt được. Chả phải mấy ngày trước tiểu thư ghé đến Lĩnh gia gây chuyện không muốn hoàn thành hôn ước, ta cũng chẳng có nói gì, giờ đây chỉ vừa nghe có tin đồn nhỏ, chuyện thực hư ra sao còn chưa rõ đã kéo người kéo đến tận cửa. Ta biết đối tôn nữ rất được Tuệ Linh lão gia quan tâm nhưng chuyện chưa rõ ràng thì không thể làm như vậy được.

- Ngươi nói cũng đúng, là ta không đúng, ta sẽ bảo Linh nhi mang lễ vật qua tạ lỗi.

- À không cần tiểu thư nhọc công như vậy, hay thế này đi ta bảo Thái Duy dẫn tiểu thư đi du ngoạn một đoạn, hơn nữa trước mặt tiểu thư nói rõ quan hệ với công chúa để tiểu thư an tâm, ý của Tuệ Linh lão gia nghĩ sao?



- Như vậy cũng được, nha đầu họ Dương kia đã trở về rồi, ngươi biết phải làm gì rồi phải không?

- Vâng, nhất định sẽ dâng hai tay cho Tuệ Linh lão gia thưởng thức.

- Haha, ta biết ngươi rất đáng để tin tưởng mà.

Cả đoạn đối thoại đều đã bị nghe hết rồi, Tuệ Lâm trầm mặt hẳn đi, nhìn đến hai tỷ muội không có quan hệ với mình vừa được gọi đến đây.

- Ta gọi hai người các ngươi đến đây có một lý do duy nhất, đối thủ của chúng ta đều là lão già đó, ông của hai người và cái người gọi là Tuệ Linh Phá, ta vừa nghe được một chuyện lão ta, các ngươi đã trở về thì dù sớm hay muộn, lão ta cũng sẽ dâng lên cho hắn, bây giờ ta phải biết tại sao Tuệ Linh Phá lại có thể uy áp được lão ta.

Dương Hương Chi nói.

- Bởi vì chính Tuệ Linh Phá là người bày mưu hiến kế để ông có được như ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện, từ trước khi được sinh ra, nghe nương nói chính lão già đó là người đã cướp đi đêm đầu tiên của nương, sau đó nương bị lão ta và ông bày kế bán đi rất nhiều lần, cho đến khi hạ sinh muội muội thì gả vào phủ Dương gia.

- Hai lão già tán tận lương tâm này, nếu như chỉ mỗi Tuệ Linh Phá thì ta đã không nói gì, nhưng đằng này ngay cả ông ruột của các ngươi cũng làm vậy. Nhưng còn một trường hợp khác nữa, nếu như lão ta đã tẩy não được lão phu nhân thì hắn cũng rất dễ dàng tẩy não ông của các ngươi, vậy thì chẳng khác nào các ngươi là con cờ trong tay lão ta.

Câu nói như mở lối đường trở về của Lĩnh Bá Kỳ nhưng Dương Hương Ly lên tiếng.

- Không, hai lão già đó là cùng một giuộc, từ chưa có sự xuất hiện của lão ta, nương đã chịu những ghẻ lạnh, cuộc sống không khác gì hạ nhân trong phủ chỉ vì nương không được sinh ra từ một trong những thê tử được gả đàng hoàng phủ, là con của hạ nhân, nếu như không phải nương lớn lên xinh đẹp thì nhất định nương đã sớm không còn mạng ở lại đây, sống và sinh ra bọn ta đến giờ này.

- Nếu như vậy, để trả thù ta chỉ có thể giúp đưa một trong hai các ngươi lên làm gia chủ, hơn nữa còn phải là người tuyệt đối trung thành, không làm phản ta nếu không hậu quả thế nào các ngươi cũng có thể tưởng tượng ra sự phẫn nộ của hai lão già đó.

Dương Hương Ly không đắng đó mà nói.

- Hãy để tỷ tỷ lên làm gia chủ, ta chẳng qua chỉ là kẻ gây chuyện, luôn đem lại phiền phức cho tỷ tỷ, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều cho tỷ tỷ làm chủ.

- Ý của ngươi thế nào, Hương Chi.

- Tôi nhất định sẽ không phản bội tỷ.

- Người còn phải chết, hai người các ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.

Câu nói đó khiến cho Hương Chi tỏ ra một chút đắng đo, nhưng khoé miệng lại hoàn toàn phản bội lại chủ nhân nó, nhếch nhẹ lên, đuôi mắt âu sầu nhìn lấy muội muội của mình.

- Không, ta nhất định sẽ không...

Chưa kịp nói hết câu thì Hương Ly lập tức lên tiếng.

- Nếu cần một người phải chết thì đó chỉ có thể là ta. Tỷ tỷ, dẫu sau này muội thực sự rời đi, mong rằng tỷ vì muội mà bảo vệ nương, bảo vệ những người đã từng bảo vệ chúng ta.

- Nhưng mà Hương Ly, nếu như không có muội thì nương sẽ rất buồn, sẽ rất hận tỷ.

- Không, nương sẽ không hận tỷ, nếu có hận muội nghĩ người đã đưa chúng ta vào con đường lựa chọn đó mới là kẻ đáng hận ai hết.

Từ ngón tay của Tuệ Lâm phóng đến một cây châm, ngay lập tức phóng đến chỗ Dương Hương Ly, khiến cho con tim lập tức ngừng đập, sinh khí sống của con người hoàn toàn ngưng và biến mất, đến cả người điều khiển cũng không thể lý giải chuyện đó được.

- Ngươi trở về phòng mình đi, Hương Chi, từ ngày mai ngươi phải làm theo mọi mệnh lệnh của ta.

- Ta biết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.