Kỳ Tiêu cáu gắt nói: "Cậu ta đang học ở Trung học 13, ngay cạnh trường của con."
"Xem chút tiền đồ của con kìa, cái loại trường thể thao rách nát như Trung học 13 mà cũng phải so bì sao?"
"Cậu ta có tư cách gì mà đòi so bì với con? Con chỉ không muốn nhìn thấy cậu ta lởn vởn trước mặt, phiền!"
Kỳ Mộ Đình dập tắt điếu thuốc lá trên tay, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: "Nếu bây giờ con có một nửa phần hăng hái như hồi học cấp hai thì ba đã đa tạ trời phật rồi. Tự nhìn lại mình bây giờ xem thành cái dạng gì đi!"
"Đứa con trai do chính tay mình dạy dỗ, có như thế nào thì cũng phải nhận." Kỳ Tiêu nhếch mép cười khẩy, đi đến phía sau Kỳ Mộ Đình rồi vỗ vai ông: "Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, biết bao năm nay con vẫn vậy, có chướng ngại gì trên đường cũng là ba quét dọn sạch sẽ cho con mà."
"Lại còn được đà lấn tới nữa phải không? Chẳng lẽ để ba giúp con cả đời sao?" Kỳ Mộ Đình thất vọng lắc đầu: "Cút ra ngoài cho ba, ba không muốn nhìn thấy con nữa, phiền phức."
"Giúp con lần cuối cùng đi, chỉ cần ba giải quyết cậu ta, tốt nhất là đuổi cậu ta ra khỏi thành phố Nam Khê thì con đảm bảo sẽ thi đỗ một trường đại học lý tưởng, cũng để ba nở mày nở mặt với người ngoài."
"Thôi đi, cũng chỉ giỏi nói mồm thôi, hứa hết lần này đến khác, không lần nào làm được!" Kỳ Mộ Đình nghiêm giọng giáo huấn: "Ba nghe nói dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974254/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.