Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm áp của người con trai đang phả vào vành tai cô, ướŧ áŧ và hơi ngứa ngáy. "Thích cái nào?" Anh hỏi lại một lần nữa. Tay Hạ Tang đang đặt lên thanh điều khiển vội rút ra khỏi bàn tay của anh rồi chỉ vào con búp bê mặc quần áo màu hồng ở rìa tủ. "Mình thích con màu hồng kia, không dễ gắp lắm phải không?" Cô vừa thử gắp hai lần đều không được. "Tôi thử xem." Chu Cầm điều khiển thanh gắp, cẩn thận điều chỉnh vị trí trái phải nhắm thẳng con gấu bông mặc quần áo màu hồng kia. Tiếp tục tinh chỉnh cho đến giây cuối cùng trước khi thời gian kết thúc, hai mắt anh lóe sáng như ngọn đuốc, động tác dứt khoát ấn nút tròn trên bảng điều khiển để hạ thanh gắp xuống. Hạ Tang nhìn thanh gắp móc vào lớp vải ren trên người con gấu bông, mãi cho đến lúc thanh gắp di chuyển lên đến đỉnh mà vẫn không rơi xuống. Cô che miệng, nín thở, chăm chú nhìn chằm chằm vào đầu móc câu đang chậm rãi di chuyển ra ngoài không chớp mắt, cuối cùng thả ra. Con gấu bông rơi vào hộp lấy đồ! "A!" Cô hào hứng nhảy cẫng lên, vội vàng đẩy nắp dưới chân rồi lấy con gấu bông ra. Thật ra con gấu bông này cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, bản thân cô cũng không thích lắm, chỉ là qua hai lần gắp thử mà vẫn thất bại, đến lần này thành công nên trong lòng cảm thấy vô cùng quý giá, cực kỳ thích thú. Chu Cầm nhìn dáng vẻ hào hứng của cô gái, đôi mắt vốn tối tăm lạnh lẽo cũng ánh lên ý cười nhàn nhạt. "Còn xu không?" "Còn." Hạ Tang xòe tay ra, nhét năm đồng xu vào tay anh: "Cho cậu hết đấy." Chu Cầm xoay người đi tới trước máy gắp gấu, nói với cô: "Lại đây chọn một con nữa." Hạ Tang ngờ vực hỏi: "Mình chọn con nào cậu cũng gắp được sao?" "Cậu thích là được." Hạ Tang thử chọn một con gấu trúc nhỏ, nhìn khá dễ gắp: "Con này đi." Chu Cầm nhét xu vào máy, lặp lại thao tác vừa rồi, chỉ là lúc thanh gắp nhắm chuẩn vào con gấu bông, anh tiến hành cân chỉnh chi tiết và chính xác hơn. Sau khi chắc chắn không có vấn đề liền nhấn nút, thao tác thành công chỉ trong một lần chơi. Con gấu trúc cũng rơi vào hộp lấy đồ. "Chu Cầm! Cậu là thần tiên ở phương nào vậy?" "Cũng chỉ là kỹ thuật giỏi hơn những người khác một chút thôi." Anh lạnh lùng nhìn lướt qua Kỳ Tiêu. "Vậy cũng là giỏi lắm rồi." Hạ Tang không tiếc lời khen ngợi: "Mình còn chưa từng gắp được con nào." "Nếu cậu muốn chơi thì sau này có thể gọi tôi." "Cậu hứa rồi nhé!" Chu Cầm dùng nốt năm đồng xu mà Hạ Tang mua lúc trước, không lần nào trượt, phát nào cũng trúng mục tiêu. Quá nhiều chiến lợi phẩm, một mình cô ôm không hết nên phải bảo Chu Cầm giữ giúp cô hai con. Hai người quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Có thể nói kỹ thuật gắp gấu bông của anh chàng này đã trở thành cơn ác mộng của ông chủ phòng chơi điện tử. Nội tâm của mấy người trong đội cổ động viên và đội bóng rổ: Thế mà Hạ Tang lại đi cùng tên Chu Cầm bên Trung học 13 thật! Hơn nữa nhìn nhân vật hóa trang của hai người, đây rõ ràng là một đôi mà... Kỳ Tiêu nhìn Chu Cầm, sắc mặt lạnh băng, cứng nhắc như sắt đá. Cảnh tượng bị Chu Cầm chèn ép bốn phương tám hướng năm đó như một cơn ác mộng, một lần nữa lại hiện lên trước mắt cậu ta. Thế nhưng có một thứ, dù cho Chu Cầm có cố gắng như thế nào cũng không thể cạnh tranh với cậu ta được, đó chính là xuất thân... Kỳ Tiêu dựa vào ưu thế này, mang theo kɦoáı ƈảʍ trả thù thẳng tay bóp chết anh. Cậu ta nghĩ rằng chỉ cần vùi dập thằng nhóc này trong đám bùn nhơ nhớp vĩnh viễn không thể chuyển mình thì chắc chắn cả đời nó sẽ không bao giờ thành công. Nhưng lại không ngờ rằng nhiều năm về sau, Chu Cầm lại xuất hiện bên cạnh người con gái cậu ta đem lòng yêu thích, khiến ánh mắt cô khi nhìn về phía anh tràn ngập ánh sáng... Nó giống như một cơn ác mộng không thể trốn thoát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]