Anh quay đầu,tầm mắt lướt nhìn trên kệ sách, thoáng nhìn, dường như sách vở không có thay đổi gì, nhưng Chu Cầm vẫn nhìn thấy chồng giấy khen ở khung thứ ba.
Mấy thứ này cũng không có tác dụng gì, lại lười vứt đi, lúc trước anh cứ chất đồng đó tùy ý, mà bây giờ lại được sắp xếp bốn góc chỉnh tề.
Dời tầm mắt, vòng cổ hình lá treo trên móc đã biến mất không thấy đâu.
“…”
Chu Cầm mở cửa, hô lên với Chu Thuận Bình ở phòng phụ bên ngoài: “Ba, có ai vào phòng con sao?”
Chu Thuận Bình vừa đón khách vừa nói: “Không ai vào cả.”
“Đồ của con mất rồi.”
“Mất gì?”
“Một cái vòng cổ, còn mất một cuốn vở.”
Chu Thuận Bình giật mình nhớ ra: “A đúng rồi, lần trước Tiểu Minh dẫn một cô bé đến, cầm vài thứ đi rồi, đều cho ba xem qua, mà một cuốn vở, với cái vòng cổ khó nhìn kia của con, cũng để cô bé cầm đi rồi.”
Chu Cầm nhíu mày: “Cô bé?"
“Đúng vậy, nói là bạn của con mà.”
“Trông thế nào?”
Chu Thuận Bình sắp xếp từ ngữ một lúc lâu, vốn từ ngữ thiếu thốn cũng chỉ nặn ra được ba chữ…
“Trông rất ngoan.”
Chu Cầm đi vào trong phòng, nhìn đèn đường tối mờ, im lặng một lúc, khoé miệng chợt nhếch lên, khẽ cười ra tiếng.
Anh vẫn luôn nghĩ mãi không thể hiểu được làm sao Minh Tiêu lại lừa Tống Thanh Ngữ đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa chạy đến cục cảnh sáng rửa tội cho anh.
Bà chị đó… Dũng mãnh có thừa, nhưng thông minh thì không đủ.
Làm sao có bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974225/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.