Chương trước
Chương sau
Chập tối hai ngày sau, ánh chiều tà đỏ như máu, ngày đông hiếm khi nhìn thấy được hoàng hôn ấm áp như vậy.
Hạ Tang đứng bên vòi nước ở ban công, trước mặt có một cái thau nhỏ màu cam, ánh trời chiều ấm áp chiếu vào gương mặt nghiêng của cô.
Cô chà chà vò vò nội y của mình, lỗ tai đã bay đến bên ban công phòng ngủ Đàm Cẩn sát vách…
“Tống Thanh Ngữ tự mình đến cục cảnh sát thay đổi lời khai sao?”
“Có phải là bị đe dọa rồi không? Nếu như bị đe doạ thì chắc chắn phải tra cho rõ người liên quan…”
“Không bị đe dọa? Không phải… Trước đó không phải còn chắc như đinh đóng cột nói người gọi điện thoại chính là Chu Cầm hay sao, sao bỗng dưng đã đổi lời khai rồi?”
“Cái gì mà nhớ không rõ chứ! Lúc trước còn nói đã chắc chắn không thể thay đổi rồi!”
“Đứa nhỏ này… Không biết chuyện tố cáo này nghiêm trọng đến mức nào! Sao nó lại làm như đang trêu đùa như vậy?”
“Phản cung cứ thay đổi lần lữa thế này, đối với bản thân con bé, đối với danh tiếng của trường đều sẽ gây ảnh hưởng cả.”
“Cảnh sát đã tra rõ rồi sao, đã thả người ra rồi?”
“Được rồi, tôi sẽ bảo giáo viên của bộ phận cố vấn tâm lý trong trường trò chuyện với con bé.”
Đàm Cẩn cúp điện thoại, nhìn thấy Hạ Tang ở ban công đối diện uể oải, cũng tức giận nói: “Nội y của con vò cũng được hai mươi phút rồi đấy!”
Hạ Tang vội vàng xả sạch nước trong thau nhỏ, nói: “Rửa nước sạch thêm mấy lần nữa ạ.”
Đàm Cẩn hối nói: “Mau vò xong rồi vào phòng đàn luyện đàn đi, luyện xong còn phải làm bài tập nữa, bây giờ thời gian của con dư dả lắm sao! Lại còn ngồi ngây ngốc ở đây!”
“Con đi đây ạ.” Hạ Tang mở vòi nước, không để ý hỏi Đàm Cẩn: “Vừa nãy mẹ đang nói chuyện của Tống Thanh Ngữ sao? Con nghe bạn học nói, có phải cậu ấy thay đổi lời khai không ạ?”
Đàm Cẩn nhắc đến chuyện này lại tức giận: “Mấy đứa nhỏ tụi con, từ sáng tới tối không tập trung chuyện học hành, mới có tí tuổi đầu, biết yêu đương cái gì, lại làm đến mức như sinh ly tử biệt.”
Hạ Tang vội hỏi: “Cho nên nam sinh kia là trong sạch sao?”
“Ai biết con bé có đổi lời khai nữa không, đúng là như bị quỷ ám.” Đàm Cẩn tránh nói sự thật, lại nói: “Cho dù không liên quan đến cậu ta, cũng không thể chứng tỏ cậu ta là học sinh tốt đẹp gì, trường trung học 13… Làm gì có mấy đứa nào tốt đẹp đâu.”
Hạ Tang thở phào một hơi, lại đổ nước trong thau, rồi vội quay về phòng.
Năm phút trước, Minh Tiêu đã gửi một tin nhắn cho Hạ Tang, nói rằng: “Vừa nãy đã đón Cầm ca rồi, đúng là… Người cũng gầy đi hẳn một vòng.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Ngón tay Hạ Tang nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời: “Đúng rồi, cái nhóm kia, tin tức trong nhóm kia nhất định phải xoá sạch! Đừng để cậu ấy biết!”
“Yên tâm.” Minh Tiêu lại nói: “Nhưng Chu Cẩm cũng chẳng phải tên ngốc, Tống Thanh Ngữ ở trong khóc bù lu bù loa, không ngừng nói tốt cho cậu ấy, ít nhiều cậu ấy cũng đoán ra được.”
“Chuyện giấy dán chắc chắn không giấu được, tuỳ mọi người nói thế nào cũng được, dù sao cũng đừng nhắc đến em là được rồi.”
Minh Tiêu: “Không phải chứ, em lại là người có công lớn nhất, tụi chị còn đang muốn tụ tập, để cậu ấy mời em bữa cơm, cảm ơn một bữa! Em là muốn làm việc tốt không để lại tên à?”
Hạ Tang: “Chị Tiêu, chị phải đồng ý với em, chuyện này tuyệt đối đừng để cậu ấy biết.”
Minh Tiêu biết bản thân Hạ Tang có băn khoăn, nên cũng đồng ý: “Được, chị đồng ý với em sẽ không nói.”
“Cám ơn chị Tiêu.”
Hạ Tang bỏ điện thoại xuống.
Sau chuyện này, cầu lại về cầu, đường lại về đường.
Cô sẽ bước vào quỹ đạo cuộc sống học hành của mình, luyện đàn cho tốt, cố gắng trong đợt thi đại học thi vào một trường hạng nhất.
Có lẽ… Cũng sẽ không còn liên quan gì đến những cậu bạn trường trung học 13 này nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.