Hạ Tang không có vấn đề gì về sức khỏe, chỉ có trái tim đang hốt hoảng, thần kinh căng thẳng sợ hãi mà thôi.
Đương nhiên cô không muốn tham gia hoà nhạc, căn bản là cô hoàn toàn không tìm ra lí do để yêu thích đàn vi-ô-lông.
Không những không thích mà vì Đàm Cẩn cô thậm chí còn có chút chán ghét cây đàn vi-ô-lông giá trị xa xỉ đã làm bạn với cô hơn mười năm trên tay.
"Hạ Tang, em có tâm sự gì có thể nói với cô, chúng ta cùng tìm cách giải quyết được không?"
Hạ Tang lắc đầu, cô biết rõ khốn cảnh của mình lúc này không ai có thể giải quyết được.
Cuối cùng cũng chịu đựng qua tiết dạy kèm riêng, Hạ Tang đeo đàn bước ra khỏi phòng học, cô biết rõ sau lưng là ánh mắt của cô giáo đang nhìn theo mình.
Cô cùng Hứa Thiến đi thang máy xuống lầu.
Thang máy ở đây được thiết kế theo kiểu thang máy ngắm cảnh bán mở, từ bên trong có thể nhìn thấy sân bóng rổ ngoài trời ở công viên tầng dưới, rất nhiều cha mẹ dắt con của họ tới đây để tham gia đào tạo bóng rổ.
Thậm chí Hạ Tang còn xuất hiện ảo giác, cô tưởng như mình đang nhìn thấy những đứa trẻ kia là con rối trong tay cha mẹ mình, dưới sự điều khiển của họ mà cứng ngắc chạy trong sân bóng rổ.
Có một đứa bị ngã, mẹ nó lập tức giật giây làm cho nó lại đứng dậy khỏi mặt đất, tiếp tục chạy.
"Ting" Thang máy dừng ở lầu một, Hứa Thiến sau lưng cô cố tình bước chân nhanh hơn rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974195/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.