Tan học, Hạ Tang và Kỳ Tiêu men theo dòng người đi trên con đường rợp bóng cây để ra khỏi cổng trường.
Kỳ Tiêu dắt chiếc xe đạp leo núi màu xanh hiệu Nicolai, còn Hạ Tang đi bộ bên cạnh cậu ấy.
Đi bộ trong đám đông là thời điểm an toàn nhất mà hai người có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái. Nhưng kỳ lạ là hôm nay Hạ Tang lại không biết nên nói gì.
Dường như mọi chuyện đều không còn gì để nói.
Kỳ Tiêu cất tiếng phá vỡ sự im lặng: "Nếu cậu ghét Hứa Thiến thì sau này chúng ta ít tiếp xúc với đội cổ động viên là được, dù sao đội bóng rổ cũng bị cấm thi đấu rồi, sau này sẽ không có nhiều cơ hội chơi cùng nhau nữa."
"Mình chỉ không thích cô ấy thôi chứ chưa đến mức ghét." Hạ Tang chỉnh lại quai cặp, cúi đầu nhìn vành xe làm bằng hợp kim nhôm trên chiếc xe đạp của cậu ấy tỏa ra chùm tia sáng chói mắt: "Không cần vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của cậu, bọn Từ Minh rất thích chơi với Hứa Thiến."
"Thế... cậu đừng giận mình nữa, được không?"
"Mình không giận cậu, cậu nghĩ nhiều rồi."
Kỳ Tiêu cũng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không mà từ lúc chuyện xảy ra đến bây giờ vỏn vẹn chưa đến mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu ấy đã có cảm giác như thể mình và Hạ Tang đang bị mắc kẹt trong một vùng tối tăm không thể thoát ra được.
"Cậu nghĩ ai là người nói chuyện này với thầy cô giáo?" Hạ Tang hỏi cậu ấy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974187/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.