"Làm như vậy thật không công bằng." Hạ Tang lắc đầu: "Trên đời có cái lý nào như vậy, pháp luật sẽ không xét xử như thế đâu."
Đoạn Thời Âm chép miệng, nói tiếp: "Thật ra rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện như thế nào thì chỉ có đương sự mới biết, Chu Cầm phủ nhận chuyện gọi điện thoại nhưng Tống Thanh Ngữ một mực cho rằng chính cậu ấy là người gọi cho mình, còn bảo giọng nói trong điện thoại là của cậu ấy, cái này... ai mà nói rõ được chứ?"
"Đừng đoán mò." Hạ Tang nói: "Tớ tin cảnh sát sẽ điều tra rồi đưa ra phán quyết công bằng."
Ngay lúc này, màn hình điện thoại của Hạ Tang hiển thị tin nhắn Kỳ Tiêu mới gửi đến.
Cô liếc nhìn lên bục giảng, Kỳ Tiêu đang dựa vào bàn, giương cằm nhìn về phía cô.
Hạ Tang mở điện thoại ra, Kỳ Tiêu hỏi cô: "Đang nói chuyện gì với bạn mà tập trung thế, mình nhìn cậu năm phút rồi mà cũng không phát hiện ra."
Khóe miệng Hạ Tang khẽ nhếch lên nhưng ngay sau đó đã vội mím chặt lại, soạn tin nhắn trả lời: "Gần như này có cần phải nhắn tin không?"
"Nói thật là mình nghi ngờ xung quanh cậu có tai mắt do mẹ cậu cài vào, vì thế tốt nhất là nên cẩn thận một chút vẫn hơn."
"!!!"
"Lúc nào cậu cũng ngây thơ như thế, một chút ý thức phòng bị cũng không có."
Hạ Tang quay sang nhìn Giả Trân Trân và Đoạn Thời Âm, hai cô bạn này vẫn đang say sưa tán gẫu chuyện của Tống Thanh Ngữ.
Thật ra từ chuyện đi chơi "Trốn thoát khỏi mật thất"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974175/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.