Trái tim Chu Thuận Bình thoáng lặng đi, lồng ngực trở nên đau nhức.
"Chỉ giữ làm kỷ niệm thôi mà?" Chu Cầm gằn giọng nói: "Ban đầu con đã ôm chân bà ấy, đã cầu xin bà ấy đừng đi, đã nói rằng sau này lớn lên nhất định sẽ cho bà ấy ăn sung mặc sướng, nhưng rồi sao? Bà ấy nói không đợi được, cũng không tin con, nói chỉ cần còn sống ở nơi tối tăm không thấy mặt trời này thì bà ấy sẽ không bao giờ có được cuộc sống mà mình mong muốn..."
Chu Thuận Bình ngồi sụp xuống đất, thống khổ ôm đầu: "Đừng nói nữa, con đừng nói nữa."
Bàn tay Chu Cầm núp dưới lớp áo khẽ run rẩy, giẫm chân nghiền nát đống tro giấy trên mặt đất, dùng sức áp chế cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng: "Đến con còn không nhớ bà ấy nữa, ba có thể nào sống như một người đàn ông... buông tay thôi ba à!"
Cuối cùng Chu Thuận Bình đứng lên, bờ vai gầy gò hơi gù xuống bởi gánh nặng cuộc sống, ông khàn giọng nói: "Nhìn người con toàn mồ hôi kìa, mau vào tắm đi, ba giặt quần áo cho con."
"Không cần, con tự giặt được."
Chu Cầm đi vào phòng tắm chật chội bí bách, vặn vòi xả nước lạnh, sau đó xoay người đấm một cái thật mạnh vào vách tường ốp gạch men như muốn trút hết giận dữ trong lòng.
Hồi ức thống khổ tựa như đàn châu chấu quá cảnh, lũ lượt tràn vào tâm trí anh kín mít không một kẽ hở, từng chút từng chút một lấp đầy lồng ngực, từng chút từng chút một khiến anh hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974173/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.