Hạ Tang gật đầu, bước về phía cửa.
Cửa bị Hứa Thiến đóng lại, ánh sáng nhạt cũng biến mất, trong khoảnh khắc này cô lập tức bị bóng tối vô tận trên hành lang nuốt chửng.
Nhịp tim Hạ Tang đập dữ dội, cô nhớ lại bốn năm bước, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại hơi thở của cô.
Lúc đó vì không viết văn mà cô bị mẹ nhốt trong hầm tối.
Căn hầm nhỏ màu đen thật u ám, tối tăm, trong bóng tối, một vài con quái vật đang chực chờ cơ hội để bừng tỉnh.
Lúc đó cô bị dọa đến phát khóc.
Quỷ không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là bóng tối và… cô đơn. Bởi vì mẹ nói, người thành công là người cô độc, mẹ hy vọng cô trở thành tầng lớp tinh anh trong xã hội. Cô phải khoác lên bộ áo giáp vượt mọi chông gai trở thành một dũng sĩ cô độc.
Hạ Tang ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, cô không muốn bước vào bóng tối đó, khoảnh khắc này căn phòng giam cầm ác mộng đó như đang bao trùm lấy cô.
Cô không muốn…. không muốn trở thành…. dũng sĩ cô độc.
Ngay lúc này, hành lang xuất hiện ngọn đèn lập lòe, Hạ Tang ngước lên chỉ thấy người mặc áo choàng trắng, khuôn mặt bị tóc dài che lại “Sadako”, cô nhìn theo ánh đèn, anh ta treo trên trần nhà một lúc, dựa vào bức tường bên trái một lúc, nhảy qua bức tường bên phải.
Ánh đèn ngày càng gần cô. Hạ Tang trợn mắt há mồm nhìn qua, cảm giác hô hấp đều dừng lại. Nhưng mà, cô lại nghĩ chỉ là nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/236723/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.