Chương trước
Chương sau
Edit: Phạm Mai

Vân Thanh Ngân nhìn Tiêu Băng lạnh lùng rời đi, ngắm Thần Tịch liếc mắt một cái, “Công chúa, người không -- khuyên nhủ Tứ công tử?”

Thần Tịch cũng hừ lạnh một tiếng, “Vì sao ta phải đi khuyên nhủ hắn, mạc danh kỳ diệu phát giận, không biết bị cái gì!”

Ngạch!

Chẳng lẽ công chúa nhìn không ra Tứ công tử đang ghen sao? Trong lòng Vân Thanh Ngân vì Tiêu Băng bi ai, may mắn, hắn không có yêu phải nữ nhân này a, thực trì độn! Căn cứ vào tâm tính ôn hòa chung sống, Vân Thanh Ngân quyết định nhắc nhở người nào đó một chút, “Công chúa, kỳ thật Tứ công tử là ghen tị ta có thể cầm đuốc soi đêm đàm luận với người mới tức giận!”

Ghen tị? Thần Tịch mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, “Cái này thì có gì mà phải ghen tỵ?”

“Ngạch, chính là...... Hắn ghen tị nam nhân khác có thể cùng một chỗ với người!”

Cái gì? Hắn nói là Tiêu Băng ghen?

Thần Tịch cảm thấy thực khôi hài, bĩu môi, “Ngươi hiểu lầm, làm sao hắn có thể ghen tị, mặc kệ hắn, ngươi ngồi xuống, nói ra suy nghĩ của ngươi với ta, ta muốn nghe một chút ý tứ của ngươi.”

“Công chúa, kỳ thật ta cảm thấy Tứ công tử rất quan tâm tới ngươi.”

“Phải không? Ta không có cảm giác, bất quá hắn từng hại ta, sau đó lại cứu ta, cho nên ta cùng hắn chính là huề nhau.”

Vân Thanh Ngân kinh ngạc nhìn nàng, Tiêu Băng sẽ hại nàng?“Công chúa, sẽ không phải hiểu lầm chứ, làm sao hắn có thể hại ngươi?”

“Chính là hại, nếu không phải hắn --” Ngạch, Thần Tịch dừng miệng, mặc kệ thế nào nàng cũng không thể nói Tiêu Băng cường hôn nên hại bản tôn, bởi vì bây giờ nàng đang sống nha, nếu nói ra chân tướng chẳng phải sẽ bị người ta cho là yêu quái đem đi thiêu sao? “Dù sao chính là huề nhau, ngươi đừng quản chuyện tình của chúng ta.”

Được rồi, không phải hắn không giúp đỡ, thật sự là công chúa không chịu hiểu. Vân Thanh Ngân đối với Tiêu Băng tỏ vẻ bi ai.

Ngồi ở đối diện Thần Tịch, hắn nhìn kế hoạch mà Thần Tịch mang ra suy nghĩ cẩn thận, càng xem trong lòng lại càng kinh ngạc. Trên giấy này viết phương án có thể thực thi, không tới ba năm Hi thành nhất định sẽ trở thành binh hùng tướng mạnh. Dân phú quan cường! (dân giàu quan mạnh, cũng như câu dân giàu nước mạnh vậy)

“Việc này giao cho ngươi xử lý, ngươi có thể làm tốt không?”

“Công chúa, ta nguyện ý thử một lần!”

Thần Tịch nhìn hắn một cái, “Tốt, liền giao cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.”

Vân Thanh Ngân cẩn thận đem kế hoạch cuộn lại, tựa hồ giống như cam đoan, “Công chúa, việc này ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Không ngờ Thần Tịch lại cười nhạt. Không quá để ý trả lời: “Đây là chuyện lợi cho dân, ngươi nói ra ngoài tạo phúc dân chúng cũng không có gì, chỉ cần không cần dùng để lừa gạt người khác là được.”

“Công chúa đại nghĩa, Thanh Ngân hiểu được.”

Kế hoạch kia là phương án nông nghiệp mà những ngày biến mất do quá nhàn rỗi nên Thần Tịch viết ra. Kiếp trước phụ thân của nàng chính là nhà nghiên cứu sinh vật. Nghiên cứu rất nhiều động thực vật.

Nàng nhàn rỗi cũng lật xem một ít, tuy rằng không nhớ rõ chi tiết, bất quá trình tự đại khái vẫn nhớ rõ. Chỉ cần để cho Vân Thanh Ngân biết được bắt đầu như thế nào thì hắn nhất định có thể tìm được đường đi. Lương thảo Hi thành không đủ, để hoang rất nhiều, bởi vì địa thế nơi này thoải mái, Hi thành cũng không có tình thế gì, đại bộ phận đều là đất phèn, có thể gieo trồng được lúa nước. Hơn nữa, Hi thành tương đối có vẻ hạn một chút.

Nếu muốn giải quyết ấm no phải gieo trồng một ít lương thực có thể ăn. Thần Tịch nhớ rõ ngô, nhớ rõ lúa mạch, cũng nhớ rõ rất nhiều rau dưa đều là có thể gieo trồng, chỉ cần tưới nước thích đáng là tốt.

Lương thực không nhất định phải là gạo, cái khác cũng có thể. Về sau nếu ra những loại đặc sắc khác, cũng có thể không cần lo lắng mang đi bán, sau đó đổi lấy gạo.

Dù sao nàng đem những loại cây trồng có thể trồng trên đất này àm mình nhớ rõ đều viết ra, về phần khai hoang đất liền đơn giản, để cho Vân Thanh Ngân nghĩ biện pháp xử trí, vấn đề về điểm này nếu hắn cũng không giải quyết được thì cũng đừng có nghĩ tới lấy vị trí đại quân sư đi kiêu ngạo chỉ huy những người khác.

“Công chúa, những thứ này từ đâu người biết được?”

Thần Tịch liếc mắt nhìn hắn, “Ta ở vùng hoang vu dã ngoại nhặt được, ngươi tin không?”

Ngạch!

Đương nhiên không tin, chữ viết này rõ ràng chính là do nàng viết, Vân Thanh Ngân lựa chọn trầm mặc, lại nghe Thần Tịch nói: “Thật là do ở dã ngoại ta nhặt được những bản đơn lẻ, bất quá trời mưa làm hỏng rồi, ta liền viết ra một bộ, nguyên tác bị hủy.”

“Nga, thật không, đúng là gặp may!”

“Đúng vậy, cho nên thời điểm ngươi trồng những cây này thuận tiện cho người nhanh nhẹn viết kinh nghiệm vào, sau đó mang ra phát cho dân chúng một ít tạo phúc!”

“Vâng.”

“Người chỉ huy thì tìm người phụ trách là được, cho ngươi thời gian ba tháng, làm thỏa đáng việc này ta sẽ để ngươi làm quân sư của ta.”

Vân Thanh Ngân nghiêm túc gật gật đầu, “Công chúa yên tâm, nhất định không làm nhục xứ mệnh!”

Thần Tịch gật gật đầu xong cũng không có phản ứng khác, hơn nữa không bao lâu sau nàng nằm xuống trên trường kỉ, giống như muốn ngủ......

Vân Thanh Ngân rối rắm, hắn có thể rời đi được chưa?“Công chúa --”

Không có tiếng trả lời, Vân Thanh Ngân quyết định rời đi, tuy rằng hắn không sợ Tiêu Băng, nhưng cũng không muốn bị con ngươi lãnh liệt (lạnh lẽo + ác liệt) kia của Tiêu Băng luôn nhìn chằm chằm!

Nhưng khi hắn vừa mới đi được vài bước chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng Thần Tịch: “Không phải nói sẽ cầm đuốc soi đêm đàm luận sao? Đại quản gia, ngươi hãy ngồi ở chỗ này cho tốt đi!”

“Nhưng mà, công chúa, chúng ta đã đàm luận xong --”

“Canh chừng đi, bất quá không được tới gần ta, bằng không, vô tội mất mạng cũng đừng trách ta.”

Ách!

Ý tứ này là muốn hắn gác đêm sao? Vân Thanh Ngân buồn rầu ngồi xuống, quên đi, hắn liền canh chừng một lúc đi, chờ nàng ngủ lại đi.

Không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng hít thở đều đều, đưa mắt nhìn lên, quả nhiên là đang ngủ, đi ra ngoài vài bước, không có tiếng gì, lại đi vài bước......

Sau khi hắn hoàn toàn đi ra ngoài rốt cục thở ra một hơi, vì sao công chúa thích ép buộc người như vậy?

“Như thế nào, công chúa nói ngươi lưu lại àm ngươi còn đi?”

Tiêu Băng lạnh lùng đứng ở cửa, tản ra hàn khí.

Vân Thanh Ngân bị hắn làm hoảng sợ, vỗ vỗ ngực thầm oán nói: “Tứ công tử, bất kể cái gì ta cũng không có làm, sao ngươi cứ nhắm vào ta?”

Tiêu Băng hừ nhẹ một tiếng, “Ta không có nhằm vào ngươi, chỉ đang nhắc nhở ngươi phải nghe theo lệnh mà làm việc thôi. Công chúa mở miệng muốn ngươi lưu lại, mặc kệ nàng muốn ngươi làm cái gì, ngươi cũng phải lưu lại. Cho dù ngươi muốn ngủ, như vậy, ngủ sàn!”

Mi mắt Vân Thanh Ngân giật giật, hắn nghiêm trọng hoài nghi Tiêu Băng cố ý!

“Được, đừng cãi nhau, đêm nay ta cùng công chúa, các ngươi đều giải tán đi!”

Dưới ánh trăng, một bóng người im lặng đi tới, hắn một thân hắc y cao ngạo, cho dù trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, cũng có thể làm cho người ta mãnh liệt cảm giác được tồn tại của hắn.

Tiêu Băng nhìn thấy Hoa Tử Huyễn liền không thoải mái, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Tất nhiên là làm tốt chuyện tình nên trở về gặp Thần Tịch!”

Thần Tịch? Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Ngân nhìn thấy Hoa Tử Huyễn, nghe thấy hắn kêu tên công chúa còn có chút ngẩn người, hoa đào của công chúa thật đúng là nhiều nha!

Bất quá nam nhân này đủ tuấn, hơn nữa hắn phát hiện nam nhân này cùng Tiêu Băng có ánh mắt tương tự, đều rất lạnh, bất quá Tiêu Băng chính là lãnh khốc, ánh mắt nam nhân này lại có chút hung ác nham hiểm, làm cho người ta cảm giác được nguy hiểm.

Hoa Tử Huyễn nói xong liền cất bước đi vào bên trong, lại bị Tiêu Băng ra tay ngăn cản đường đi, “Công chúa không có triệu ngươi, ngươi vẫn nên ngủ nơi khác đi!”

“Ha ha, Tứ công tử đang lo lắng cái gì vậy chứ? Ngươi có thể ngăn đón một người, chẳng lẽ còn có thể ngăn lại những phu thị về sau thuộc sỡ hữu của công chúa?”

Sắc mặt Tiêu Băng bỗng dưng trầm xuống, hắn không mong muốn nghe nhất chính là vấn đề này, cũng không nghĩ sẽ thảo luận!

Hoa Tử Huyễn ra vẻ trưởng thành vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Huynh đệ a, hãy suy nghĩ thoáng một chút, tuy rằng ta hiểu được tâm tư của ngươi, người thôi, ai lại không hi vọng người mình thích chỉ có một mình mình! Nhưng, người ngươi xem trọng lại không thể như vậy, nàng nhất định sẽ ngồi lên vị trí kia, nhất định sẽ có mấy nam nhân, nếu ngươi đã để ý như vậy không bằng khuyên nàng buông tha vị trí đó đi?”

Buông tha vị trí kia?

Làm sao công chúa có thể buông tha vị trí kia, nàng bỏ qua vị trí đó thì chính là để cho Nữ hoàng tùy ý đả kích nàng thêm mà thôi!

Trước kia nàng không tranh, trở thành một con tin, bị trở thành quân cờ đặt ở Hạ quốc đổi lấy hòa bình; Nay nàng tranh, Nữ hoàng đã nghĩ đem nàng gả đi ra ngoài, mười vạn tinh binh bên cạnh đều nguyện ý để nàng mang đi làm đồ cưới, mặc kệ thế nào, Nữ hoàng đều không chịu buông tha của nàng!

Làm sao hắn có thể kêu nàng buông tha đây? Hắn không có ích kỷ như vậy, vì dục niệm chính mình mà khiến cho nàng hãm sâu biển lửa, hắn chỉ hy vọng...... Hy vọng nàng có thể lưu một chút tâm ở trên người hắn.

Đúng vậy, chỉ cần lưu một chút tâm là tốt rồi!

Từ sau khi cứu nàng ra khỏi trận đại hỏa kia, cái hình ảnh đó vẫn luôn dừng lại ở trong đầu hắn, bị nhốt ở trong lồng trải qua trận lửa lớn như vậy, vẫn đợi bọn họ cứu......

Hắn thực may mắn đêm hôm đó hắn đến kịp!

Chỉ cần nàng không hoang đường giống như trước kia nữa, hắn tuyệt đối không muốn để cho nàng chịu bất kì thương tổn nào, lại càng sẽ không nguyện ý để cho nàng mất mạng!

Nhưng, thời điểm tâm ý hắn bắt đầu cho đi, lại phát giác nàng không hề có tâm tư.

Nàng vô tâm với hắn, đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo đại khái cũng không tâm......

Thời điểm nàng hoang đường chỉ có tâm với Hoàng Phủ Cảnh Hạo, khi giải quyết cong hoang đường nàng lại không tâm bất kì ai, điều này để cho hắn phải chịu thế nào, càng không biết phải trả lời ra sao. Hắn cũng không muốn cùng nàng huề gì cả, hắn cảm thấy cho dù nàng ghi hận lần đó chút xíu nữa hắn làm nàng nghẹt thở ở trong nước cũng thật tốt, dù sao so với vô tâm tốt hơn.

Vân Thanh Ngân nhìn thần sắc Tiêu Băng có chút đồng tình, thở dài, đem lời nói lúc trước Cơ Tĩnh Viễn nói mà hắn không nghe được nói lại một lần: “Tứ công tử, thời điểm cơm chiều, sau khi ngươi đi rồi, Nhị công tử nói hắn đã xem bói cho công chúa, công chúa đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nhưng là, sau đại nạn không chết công chúa là người vô tâm. Mặc kệ ai yêu nàng đều sẽ thực vất vả......”

Người vô tâm?

Tiêu Băng giận trừng mắt hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Đó là Nhị công tử tính!”

“Không có khả năng!”

Tiêu Băng một quyền hướng cột đánh tới, Hoa Tử Huyễn chạy nhanh đón được, thấp giọng nói: “Ngươi điên rồi, đừng đánh thức nàng!”

Tiêu Băng liếc mắt một cái oán hận nhìn vào bên trong, người vô tâm cũng bị làm cho tỉnh sao?

Hoa Tử Huyễn âm nhu cười, nhẹ giọng nói: “Công chúa có những chuyện không biết, không có thông suốt, Tiêu Băng, chúng ta nói trước, ai làm cho công chúa mở khóa tâm trước, về sau sẽ được làm đại (đại ở đây không phải chính phu mà giống như đại phu thị, nhị phu thị)!”

Ngạch!

Vội vàng tới làm phu thị của Xích Dương công chúa? Vân Thanh Ngân không hiểu nhìn hai người liếc mắt một cái, cái này không có gì hay để tranh đi, phu thị công chúa nhiều như vậy, lớn nhỏ còn không phải giống nhau sao, trừ phi bọn họ đi tranh vị trí chính phu!

Nhưng, căn cứ suy đoán của hắn, thân phận hai nam nhân này không có khả năng kham được vị trí chính phu, tính cách cũng không phù hợp.

Kỳ thật, hắn cảm thấy nếu có một người thật sự là thực phù hợp với điều kiện, thì chính là người công chúa để ở thôn Triệu gia Hoàng Phủ Cảnh Hạo, tuy rằng không thích hắn, nhưng mà, không thể không thừa nhận, trên người hắn có một loại khí chất, giống như trời sinh hắn đã định sẽ là người ở trên cao vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.