Chương trước
Chương sau
Hoa Tử Huyễn lôi kéo Liễu Văn Hoa đến quân doanh, theo như lời hắn nói, Thần Tịch nhìn thấy Liễu Văn Hoa quả thật là cao hứng.

Vì sao?

Bang chủ Hắc Long bang ý tứ hàm xúc cái gì a, có tiền là có thể tìm được giúp đỡ a, có giúp đỡ nàng làm sao không cần đâu?

Liễu Văn Hoa nhìn thấy mỗ nữ lộ ra tươi cười so với Hoa Tử Huyễn còn sáng sủa hơn lòng có chút ý muốn bỏ chạy, hắn hoài nghi chính mình có phải đi vào hang sói hay không, thậm chí muốn còn muốn thừa dịp nhân gia còn chưa bắt đầu tính kế hắn lấy cớ chuồn đi.

“Văn Hoa mĩ nam tới rồi, mau mời ngồi.” Thần Tịch rất là nhiệt tình tiếp đón một câu.

Hoa Tử Huyễn nhíu mày, bất mãn nhìn về phía Thần Tịch: “Công chúa, vì sao ta không phải Tử Huyễn mĩ nam?”

Liễu Văn Hoa thiếu chút nữa đụng cằm, hèn mọn nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, người này không cứu được, thực không cứu được!

Thần Tịch cũng không để ý tới hắn: “Tốt lắm, không đùa nữa, hai người các ngươi đều đến đây, chắc là nguyện ý cùng ta đàm sinh ý đi!”

Hoa Tử Huyễn ha ha cười nói: “Tất nhiên, đã sớm suy nghĩ, phía trước là tiếp người khác sinh ý, không biết công cháu ra sao, chính vì thế mới đáp ứng, về sau thôi, chỉ cần giao tình của công chúa và chúng ta không thay đổi, sinh ý người nào muốn hại ngươi chúng ta cũng không tiếp!”

Thần Tịch liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu lo lắng lời này độ tin có bao nhiêu phần, dù sao bị hai cái ám sát môn nhìn chằm chằm thật sự không phải cái chuyện tốt gì, tuy rằng nàng không phải rất sợ, nhưng chung quy không thoải mái.

Liễu Văn Hoa tuy rằng khách sáo Hoa Tử Huyễn một phen, bất quá đúng là vẫn còn chính sự quan trọng hơn, hắn đứng đắn nhìn về phía Thần Tịch nói: “Công chúa, Liễu mỗ tuy rằng là người lấy tiền làm việc, nhưng là cũng coi trọng một cái chữ tín, công chúa chỉ cần ra giá tiền làm việc, chúng ta làm việc sẽ không thành vấn đề.”

Ngón tay Thần Tịch cái nặng cái nhẹ vỗ trên bàn trà. Tác động tâm hai nam nhân này, lúc này quan trọng hơn không có hạ nhân ở trong phòng hầu hạ. Hắc Long bang cùng Lưu Âm Các, Tĩnh Trạch nói qua, đây là trên giang hồ hai môn phái ám sát lớn, thủ đoạn cực cao, người bình thường là ngăn không được, đến nay lại đưa tới trong tay của nàng.

Bọn họ võ công thế nào nàng cũng kiến thức qua, nếu không phải chính mình có dị năng, chỉ sợ thật sự đã chết không biết bao nhiêu lần. Nếu người của hai bang này đều có thể thu về vì mình làm việc, trợ lực ngày sau của nàng không thể nghi ngờ hội thật to tăng cường.

Người thích tiền tổng so với thích khác này nọ nắm chắc tốt hơn. Mà nàng không thiếu tiền, cho dù thiếu tiền nàng cũng có bản sự kiếm tiền!

Thật lâu sau. Nàng trong lòng có quyết đoán, ánh mắt thanh tỉnh nhìn về phía hai người: “Nếu ta nghĩ đem nhóm người các ngươi làm hộ vệ tư nhân cho ta thì như thế nào, ngày thường không có chuyện gì các ngươi có thể tự do tiếp nhận bất kì sinh ý nào, bất quá sinh ý đó phải phù hợp với yêu cầu của ta. Hàng tháng ta ta trả tiền cho các ngươi cũng có thể đủ các ngươi tiêu dùng trong cuộc sống, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Hộ vệ tư nhân?

Hai người hai mặt nhìn nhau, việc này giống như thoát ly dự đoán bọn họ, vốn bọn họ chính là tính làm cho Xích Dương công chúa ra điểm tiền bạc, sau đó làm việc cho dù lần này nàng có lưu tình đi chăng nữa.

Liễu Văn Hoa nghĩ nghĩ hỏi: “Không biết công chúa tính ra bao nhiêu tiền?”

“Dựa theo đầu người mà tính đi. Mỗi người cơ bản tiền lương mười lượng bạc. Nếu an bài nhiệm vụ lại dựa theo nhiệm vụ khó khăn lấy trích phần trăm, đương nhiên, các ngươi tiếp người khác thì bạc là của các ngươi.”

“Công chúa ý tứ là nói bọn họ cái gì cũng không làm một tháng cũng có thể lấy mười lượng bạc?”

“Đúng vậy. Gía này đối với cao thủ mà nói không tính nhiều, nhưng là đây là tiền lương thấp nhất, nếu bọn họ tiếp nhiệm vụ ta sai khiến còn có tiền những mặt khác, thời điểm ta không cần bọn họ còn có thể chính mình kiếm khoản thu nhập thêm, ta tự nhận này thù lao thực không sai! Điều kiện tiên quyết có một, chính là phải lấy phân phó của ta làm ưu tiên.” Mấy ngày nay Thần Tịch đã muốn hiểu biết giá trị của bạc, bạc vẫn là thực trân quý, một hai bạc trắng tương đương với hiện đại năm trăm nhân dân tệ, mười hai chính là năm ngàn, cho dù là cao thủ, như vậy báo giá thấp cũng rất cao.

Liễu Văn Hoa nhíu mày tự hỏi, mười lượng bạc đối bọn họ mà nói không tính cái gì, bất quá, đối với các huynh đệ, an an ổn ổn là có thể lấy một phần không ít tiền thật sự không phải chuyện xấu.

Thần Tịch nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: “Kỳ thật còn phải phân cấp bậc, người võ công càng cao, ra tay giá cũng lại càng cao!”

Hoa Tử Huyễn nhìn nàng lo lắng một hồi, “Công chúa, ta Lưu Âm Các ít nhất cũng có hai ba trăm người, trong một tháng không làm việc gì thì ngươi phải ra hai ba ngàn, hơn nữa người Hắc Long bang bốn năm trăm người, một tháng chi tiêu chính là bảy tám ngàn, công chúa ngươi suy nghĩ kĩ sao?”

Thần Tịch nghe xong nhân sổ ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ đến sát thủ tổ chức nhiều nhất cũng chính là mấy chục người, tinh anh thôi, làm sao có thể rất nhiều. Này Hắc Long bang cùng Lưu Âm Các sao lại thế này? Thế nhưng có mấy trăm người, khó trách người giang hồ cố kỵ bọn họ.

Nghĩ nghĩ nàng đề nghị nói: “Nếu không ta lựa chọn trong số người của các ngươi ra một trăm người, các ngươi trước không cần nói tiền lương có bao nhiêu, chỉ cần hỏi ai nguyện ý về sau tiếp nhận sinh ý đều lấy ta làm ưu tiên là được.”

“Công chúa có cái gì quy củ?”

“Không giết vô tội người, không giết hạng người lương thiện.”

Hoa Tử Huyễn đầu tiên nhíu mày, bọn họ làm việc luôn luôn lấy tiền, rất ít quản đối phương là loại người nào.

Liễu Văn Hoa trực tiếp cười khẩy nói: “Công chúa, ngươi như vậy không bằng trực tiếp làm cho bọn họ biến thành chính nghĩa quân của ngươi thì tốt lắm.”

Thần Tịch mỉm cười: “Ta đang có ý này!”

“Thiết, nếu tưởng bồi dưỡng chính nghĩa quân, công chúa sao không từ bên trong tinh binh chính mình chọn lựa, ta cũng không tin mười vạn tinh binh còn chọn không ra mấy trăm mầm tốt.”

Thần Tịch thở dài, nàng như thế nào không nghĩ, nhưng là tham gia quân ngũ có bao nhiêu là võ công lợi hại? Công phu bọn họ đặt ở trên giang hồ cũng chính là hạng người thường thường, có ai nghe qua giang hồ cao thủ đi theo quân?“Mười vạn tinh binh vẫn bị Hoàng Phủ Cảnh Hạo thống soái, ta lo lắng.”

Liễu Văn Hoa thần sắc cổ quái nhìn nàng, không tin đại tướng quân của chính mình, ngược lại tin tưởng bọn hắn sao? Nữ nhân này tâm tư cũng đủ kỳ quái.

“Các ngươi là lấy tiền làm việc, không phải hội đem danh dự sao?”

Ngạch!

Lời tuy như thế, nhưng mà không cần thiết bọn họ sẽ không sẽ nói dối a!

Ánh mắt Thần Tịch sâu kín nhìn ở trên người hai người họ hồi lâu, “Nếu các ngươi làm việc mà phản bội ta, như vậy, ta sẽ đem hết toàn lực làm cho Hắc Long bang cùng Lưu Âm Các diệt môn!”

Liễu Văn Hoa giật mình đánh cái rùng mình, nữ nhân này ánh mắt hảo oán độc a, lòng của nữ nhân, như mò kim đáy biển, quả nhiên không giả.

Hoa Tử Huyễn nhìn nàng thở dài: “Công chúa đều mở miệng, ta tự nhiên hỗ trợ, một trăm người ta sẽ lấy ra, công chúa chờ thời gian nửa tháng đi!”

“Ân.”

Hoa Tử Huyễn đáp ứng rồi, Liễu Văn Hoa cũng miễn cưỡng đáp ứng rồi.

“Tối nay là đại yến trong quân, hai vị đều ăn qua cơm chiều rồi hãy đi!”

“Hảo.”

Đàm xong chính sự Hoa Tử Huyễn lại bắt đầu không đứng đắn, cười tủm tỉm lần lượt hỏi Thần Tịch: “Công chúa, ta muốn phải ly khai ngươi bỏ được sao?”

“Có gì không thể.”

Hoa Tử Huyễn ai oán nhìn nàng, dùng ánh mắt lên án.

Thần Tịch nhàm chán phiên mắt trợn trắng, nàng còn có chuyện không nghĩ rõ ràng đâu.

Binh lính trong quân là từ từ quen thuộc nàng, tin tưởng cũng không ít người là thật tâm ủng hộ Xích Dương công chúa, có vẻ quân nhân chú ý nhất chính là trung tâm, trung quân trung chủ!

Từ lúc tiên hoàng đem bọn họ giao cho của nàng thì bắt đầu một khắc kia, mười vạn tinh binh này còn có thống nhất nhận thức, bọn họ là vì bảo hộ Xích Dương công chúa mà tồn tại. Nhưng là, Hoàng Phủ Cảnh Hạo thống soái bọn họ mười năm, này phân tình nghĩa lại không giống bình thường.

Có lẽ nên tìm một cơ hội thử xem rốt cuộc có bao nhiêu người là nghe lệnh của nàng.

“Công chúa, Đại công tử đi đâu? Như thế nào còn không có trở về?” Hoa Tử Huyễn nghĩ đến Tiêu Băng nói một câu như vậy, cố ý vô tình hỏi một câu.

“Ngươi không phải nhìn hắn bị người khác kêu đi hỗ trợ sao?”

“Nha, ta quên, ta còn nghĩ đến Đại công tử hội mong muốn lúc nào cũng khắc khắc thủ công chúa đâu!”

Thần Tịch trong lòng sửng sốt, lời này nghe có vẻ có ý tứ khác, nàng giương mắt nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, lại không có nhìn đến ám chỉ rõ ràng.

Hắn đây là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ Gia Cát Tĩnh Trạch có cái gì không ổn bị hắn phát hiện?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.