Edit: Phạm Mai
Vô Nhai mang theo bọn họ hướng ngõ nhỏ đi vào, đi đến cho tới khi tới cửa dẫn vào một cái sân thật im lặng, sân nhìn thật cũ nát, nơi này giống như gần phải bỏ đi. Bất quá bên trong còn có hai ba gian nhà ngói có thể che gió che mưa.
Đây là một cuộc sống nghèo khổ đi. Thần Tịch hơi hơi đánh giá, có chút phiền muộn.
“Tiểu thư?”
Vô Nhai ở một bên hô một tiếng, Thần Tịch hoàn hồn vẫy vẫy tay, “Đi vào xem bệnh đi, ta tùy ý nhìn xem mà thôi.”
Nữ đại phu y thuật tựa hồ tốt lắm, thiếu niên đều thực yên tâm, chính là chờ khai dược.
Không bao lâu, nữ đại phu mở miệng, “Vô Nhai, bà của ngươi là do bị bệnh cũ, khó có thể trị tận gốc, nếu muốn trị tận gốc, như vậy cần một chi ngàn năm nhân sâm, đây là dược liệu mà ngay cả dược điếm chúng ta cũng thiếu, hơn nữa, giá trị ngàn......”
“Khụ khụ, không cần, liền khai cho ta chút dược để không phải nằm một chỗ thế này là tốt rồi, xương cốt già thế này rồi, còn ăn cái gì nhân sâm a.” Nằm lão phụ nhân thấp giọng ho khan cự tuyệt.
Vô Nhai nắm chặt tay của mình lại, tựa hồ bởi vì chính mình bất lực cảm thấy phẫn nộ cùng không cam lòng, khốn cảnh không phải làm cho người ta hăng hái chính là làm cho người ta sa đọa. Thần Tịch vẫn lạnh nhạt nhìn trước mắt Vô Nhai, nhìn của hắn nhất cử nhất động, ngay cả ánh mắt cũng không bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-co-doc-yeu-huu-phu/3094423/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.