Cáo từ Hồ tỷ tỷ đi ra, tôi cảmthấy lòng mình càng nặng, tướng mạo là không thay đổi được, chả lẽ cứ làm conchuột không nhìn thấy được ánh sáng? Mới nghĩ đến đây tôi tôi đã rầu thúi ruột,lại nghĩ đến những lời Hồ tỷ tỷ đã nói sau khi bắt mạch cho tôi, trong lòngcàng cảm thấy lạnh lẽo.
Tỷ ấy nói: "Tiểu nha đầu,ta nói thật với mi, lần trước lúc bắt mạch trong cung cho mi không để ý, lầnnày xem kỹ, phát hiện dạng mạch của mi trước giờ ta chưa gặp qua, dường như tấtcả đều đúng, mà cũng không đúng. Sợ rằng sư thúc ta trở về cũng không làm saonói rõ thể chất này của mi, cho nên nói ngươi có thể thụ thai hay không, tacũng không chắc chắn."
Bên tai lại nhớ đến lời củaThừa Đức tối qua, anh nói: "Vinh nhi, sinh cho ta một đứa connhé!"
Tôi cảm thấy lòng mình càngrối, nhìn nhìn Thừa Đức, cảm thấy áp lực trong lòng càng nặng, như hết hơi vậy.
Thừa Đức dường như nhận ra tôikhông ổn, dừng bước, quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Sao vậy? Vinhnhi."
"Đừng gọi em Vinh nhinữa, sau này gọi em là Sở Dương đi." tôi đột nhiên nói, cũng không biếttại sao mình lại nói ra như vậy.
Thừa Đức hơi ngẩn ra, sau đónhếch nhếch môi, lắc đầu.
Rẽ qua góc phố, lúc đi ra mớiphát hiện đã là một con đường náo nhiệt khác, bên cạnh là một tiệm rượu đangtưng bừng. Lúc đi qua cửa, tôi kềm không được ngừng lại, ngước đầu nhìn lên bachữ lớn trên tấm biển, nhẹ giọng hỏi: "Chữ gì vậy?
Thừa Đức nhìn một cái, thờ ơnói: "Thực Vi Thiên."
"Vào đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296877/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.