Tôinghe anh ta nói thế ,tức đến muốn ngất luôn!
Nhưngtóm lại tôi phải giúp Nam Cung Việt chạy thoát, chính là không biết lão hoàngđế có coi trọng cái mạng này của tôi không nữa ,thậm chí suy nghĩ, tôi nên làmnhư thế nào diễn mới chân thật, phải làm anh hùng rơm "Mặc kệ ta, cứ ratay đi!" ? . Thôi vẫn là làm cẩu hùng khóc lóc "Đừng tới đây , thảhắn đi" vẫn hơn.
ThừaĐức đã dẫn thị vệ phong tỏa xung quanh , đứng ở ngoài vòng, nhếch miệng cườilạnh. Tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ Thừa Đức cũng nhận ra Nam Cung Việt?
Vòngtay Nam Cung Việt ôm thắt lưng của tôi thật chặt,tôi không chịu nổi nghiêng đầuthấp giọng nói: "Anh siết mạnh quá ,một hồi đầu không rơi, lưng cũng sẽgãy lìa!"
NamCung Việt ôm tôi từ từ lùi xuống , bọn thị vệ bao vây chúng tôi cũng chập chạptừ từ tiến tới .
"Cứuem với ! Hoàng Thượng." Tôi lớn tiếng khóc than, làm ra bộ dạng muốn giãydụa nhưng không dám giãy ụa , cảm thấy người Nam Cung Việt ở phía sau như chấnđộng, chợt nghe thấy anh ta thấp giọng hỏi nói: " Cô thực lưu luyến khôngmuốn rời nơi này?"
Ta đổnghẹn , chẳng lẽ hắn không nhìn ra là tôi đang diễn kịch? Tôi thật sự rất muốnquay lại lườm hắn một cái, lại ngại thanh kiếm bén ngót đang kề trên cổ ,chỉđành trừng mắt lên trời , nghiến răng rít lên : "Lưu luyến cái đít! Tôi làđang bị anh bắt cóc ! Chẳng lẽ lại nhăn răng cười như khỉ , có làm bộ thì cũngphải diễn cho giống một chút chứ !"
NamCung Việt nghe tôi nói như thế,thì im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296865/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.