Anh Nhi vội vàng lao đến bên cha, nhưng đợi nửa ngày mà không thấy cha mình nói gì hết, ngẩng đầu nhìn, liền thấy khuôn mặt xanh mét của cha, tiểu Anh Nhi cuối cùng mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu tự bảo chữa.
"Ba, ba có nhớ con không, con nhớ ba và mẹ lắm đó, nhớ đến nỗi ở trên đảo mà phát ngốc luôn ấy, vì vậy con mới quay về gặp mọi người nè. . ."
"Oh? Phải không vậy? Tại sao sư phụ con gọi điện cho ba nói rằng, con đem tóc của ông ấy cắt thành bên ngắn bên dài, còn chưa được ông ấy đồng ý đã chạy về đây rồi." Nhớ tới lúc trước lão Mộ Dung gọi điện thoại cho mình nổi giận đùng đùng, lại nhìn khuôn mặt lấm lét mà vẫn không giấu nổi nét nghịch ngợm của con bé này, Hoàng Chấn Bằng lại thêm một trận đau đầu. Con gái từ nhỏ đã bướng bỉnh không có cách nào quản nổi, vợ mình thì bị nó lừa gạt chẳng hề nổi nóng với nó bao giờ, mỗi lần ông muốn trừng phạt con gái là y như rằng vợ ông lại dùng đôi mắt tràn ngập tình yêu và tủi thân nhìn ông, giống như chính ông mới là đứa gây chuyện vậy, làm hại ông không nỡ đánh nó.
"Àh. . ."
Đôi mắt trong veo như nước của Anh Nhi xoay tròn xoay tròn, tới lúc phải nghĩ cách đối phó rồi, bỗng nhiên thấy trong phòng còn có hai người nữa đang chăm chú nhìn mình, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Ha ha, Anh Nhi à, còn nhận ra bác không, lần này con lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-buong-binh-cua-hoang-tu-lanh-lung/26652/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.