Cốc cốc cốc.
"Minh Khải, là em, Thi Ngôn, anh có ở trong phòng không?"
Minh Khải thiếu chút nữa không khống chế được, đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn cô gái nhỏ mê loạn dưới thân, không muốn để bộ dạng mê người của cô bị người khác nhìn thấy, đắp chăn lên người cô, đứng dậy xuống giường.
Mở cửa ra liền thấy bóng dáng Lưu Thi Ngôn đang định rời đi.
"Có việc gì?"
"À, không có gì, chỉ là muốn bàn bạc với anh một chút xem làm thế nào để bắt được kẻ trộm, anh đang bận sao?"
Lưu Thi Ngôn đợi nửa ngày nghĩ là không có ai, đang định rời đi, chợt nghe thấy tiếng cửa mở phía sau, quay lại liền thấy Minh Khải mở hé cửa, dựa khung cửa, sắc mặt tựa hồ có chút quái dị, không giống tức giận, nhưng hình như cũng không vui vẻ cho lắm, có chút buồn bực.
"Ừ, đang thu dọn chút đồ, chuyện này để hôm khác rồi nói."
Thản nhiên nhìn Lưu Thi Ngôn một cái, vẫn đứng ở cửa, không hề có ý định để người ta vào phòng.
"Ha ha, như vậy đi, anh cứ tiếp tục, em đi trước."
Nhìn thấy sắc mặt của Minh Khải, Lưu Thi Ngôn vội vàng mở miệng, không thể không nói, lần giáo huấn trước cô vẫn còn khiếp sợ, còn khiến hắn không vui, không biết sẽ bị trừng phạt thế nào nữa.
"Ừ"
Đóng cửa lại, liền nhìn thấy "cái gì đó" loi nhoi trên giường, cười khẽ đi qua, trực tiếp vén lên một góc chăn, ném sang một bên.
Tiểu Anh Nhi đã sớm tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-buong-binh-cua-hoang-tu-lanh-lung/2108373/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.