"Haha, chiêu này tốt nhất anh nên dùng với mấy cô bé khác đi, đối với tui hình như không có tác dụng đâu." Thấy điệu bộ đáng thương của Thiệu Vĩ Thần, Anh Nhi không khách sáo nói, chẳng thấy anh ta đang chịu tổn thương chỗ nào, một ''đại nam nhân'' mà suốt ngày vờ vịt yếu đuối, thật sự là bất nam bất nữ! ~.~
"Ai, đau lòng quá, không thèm nói chuyện với em nữa, anh đi an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình đây, cả ngày chịu sự đả kích của em, thật đúng là không thoải mái nha."
"Hắc hắc, học trưởng, tạm biệt!"
**********
"Chuyện gì xảy ra?" Minh Khải lạnh lùng nhìn cô nữ sinh đang sợ hãi trước mặt.
"Ách, không có chuyện gì đâu, vừa rồi em thấy một con rắn trên tảng đá bên cạnh, cho nên mới hoảng sợ." Cô nữ sinh nhìn những người bị tiếng hét của mình thu hút đang đứng xúm quanh, ngượng ngùng nói.
"Vậy là tốt rồi, cẩn thận một chút, chú ý an toàn." Lí Hạo Hiên nhìn cô nói, không sao là tốt rồi, mọi người cùng nhau đến đây chơi, sẽ đảm bảo phụ trách an toàn cho tất cả mọi người.
___
Anh Nhi ôm một đống đá cuội buông xuống bên tảng đá lớn, đi đến chỗ cái tòa thành bằng cát mà chính mình đắp, bàn chân trắng trẻo dẫm lên trên cát, "A" một tiếng, tiểu Anh Nhi thấy dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn như bị một vật nhọn đâm vào, lập tức té ngã trên mặt đất.
Cô nhìn thấy bàn chân mình đang chậm rãi chảy máu, thực đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-buong-binh-cua-hoang-tu-lanh-lung/2108363/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.