Ở trên lầu , hắn đã nghe thấy tiếng động cô bối rối ra cửa,hắn từ cửa sổ đi xuống nhìn, nhìn dáng vẻ cô ra cửa. 
Dĩ nhiên, cũng đã thấy cô quay đầu lại nhìn cửa đóng lại, thở dàinặng nề, sau đó cúi đầu rời đi, trên mặt luống cuống và phiền não hắnđều thấy được nhất thanh nhị sở. 
A, rõ ràng nói muốn làm cái gì cũng không có xảy ra, nhưng biểu hiện của cô và lời nói hoàn toàn không phù hợp nha! 
Sờ lên cánh môi, Phương Nhĩ Kiệt cắn lên miếng bánh,lông mày đọng lại suy nghĩ. 
Hắn vốn muốn rời đi trấn nhỏ một thời gian, nhưng lời của Uông NgữMạt loại bỏ ý nghĩ của hắn.Nếu cô nói như vậy,hắn cần gì phải rời đi?Hắn muốn cô làm sao với câu nói của mình! 
Hắn thừa nhận là lòng tự ái nam nhân bị quấy phá, lời của cô làm chohắn nghe không phải là rất thoải mái, hơn nữa tiểu nha đầu đối với hắnrõ ràng là thích, hơn nữa cô là lần đầu tiên. . . . . . Hắn cho là côtỉnh lại sẽ khóc lóc, buồn rầu, hoặc là yêu cầu hắn chịu trách nhiệm. 
Hoàn toàn không có, cô chẳng qua là đỏ mặt, nói quanh co chối bỏ tất cả. 
Phản ứng của cô làm cho hắn thấy lạ, nói như vậy thật là hơi dễ dàng, cái gì đều không cần chịu trách nhiệm, thật tốt, hắn giảm đi một phiềntoái. 
Nhưng mà. . . . . . Nghĩ đến Uông Ngữ Mạt vội vả vứt bỏ dáng vẻ cùnghắn lên giường, cánh môi không khỏi khẽ mím, mà mấy ngày này thấy dángvẻ cô trốn tránh làm cho hắn cũng khó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539483/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.