Nhưng mà. . . . . . con ngươi đơn giản, tròng mắt lờ mờ, thiếu trongtrẻo nhưng quyến rũ hơn, đôi môi hồng nhuận hé mở, giống như là đang gọi người hôn cô. 
Uông Ngữ Mạt nheo lại con ngươi, tầm mắt trở nên mơ hồ,người trướcmắt cô sáng ngời,cô đưa tay lên trên mặt của Phương Nhĩ Kiệt.” lung laya.” 
“Nha đầu,em say rồi.” Ngón cái nhẹ nhàng trượt qua cánh môi non mềm của cô, ánh mắt của hắn u ám. 
“Say? Không có nha!” Cô cau mày, cảm thấy đôi môi bị hắn sờ đến ngứangáy, hơn nữa trên người hắn còn có mùi nước hoa, cô ghét mùi vị kia. Cô không vui đưa tay đẩy hắn ra.”Tránh ra, không nên đụng tôi!” 
Đáng ghét! Cô hôm nay rất ghét hắn! 
Uông Ngữ Mạt đem cái mông nhỏ chuyển sang bên cạnh,muốn kéo dàikhoảng cách với Phương Nhĩ Kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không them nhìnhắn, nói rõ cho đối phương biết —— Cô tức giận. 
Phương Nhĩ Kiệt nhíu mày, rõ ràng bị đùa bỡn, nhưng điệu bộ đáng yêulàm cho hắn buồn cười, không nghĩ tới con cừu nhỏ uống rượu say lại đáng yêu như thế. 
Hắn cũng đi theo hoạt động thân thể, da mặt dày ngồi vào bên người cô.”Nha đầu, người nào chọc giận em giận ?” 
Câu hỏi của hắn nhận được một tiếng hừ lạnh, Phương Nhĩ Kiệt sờ lỗmũi, đến gần hơn, đưa tay vỗ nhẹ vai của cô.”Nha đầu. . . . . .” 
Uông Ngữ Mạt đẩy tay của hắn ra,một lần nữa hoạt động cái mông nhỏ,mất hứng chu môi trừng hắn.”Em ghét anh!”Cô rất chân thành nói xong, vừa hừ một tiếng,tiếp tục chải tóc, rõ rang đang tức giận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539469/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.