Nhưng lời của cô vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người không thể tinđưa mắt nhìn cô, còn lời nói thành khẩn của cô ý là ngàn vạn lần khôngnên gán cho cậu ta biệt danh xấu xa. 
Nhưng mà cô một chút cũng không cảm thấy Phương Nhĩ Kiệt hư nha!Người xấu rõ ràng là cô, cô lại dám loạn tưởng đối với người giúp mình , ô. . . . . . Cô rất xấu hổ. 
“A, cho nên cô nằm mộng xuân rất giống Ajay phải không!” Thấy tiểu nữ sinh trầm ngâm nên lên tiếng hỏi ,trong long nghĩ gì cô ấy đều nói ra,thân là người duy nhất nghe, Trấn Trường cố gắng đem những từ lẩm bẩmnghe không sót câu nào. 
“Đúng, không sai, chính là. . . . . . A!” Uông Ngữ Mạt che miệnglại, một đôi mắt to trợn tròn, kinh hoảng nhìn Trấn Trường,cô cô cô. . . . . . 
“Đúng, là cô nói ra.” Trấn Trường cười ngọt ngào, còn trấn an vỗ bảvai của Uông Ngữ Mạt.”Ngoan, không cần lo lắng, nơi này chỉ có hai người tôi và cô, cho nên người nghe thấy chỉ có tôi.” 
Nghe được lời của Trấn Trường, Uông Ngữ Mạt chỉ cảm thấy muốn chết.Trời ơi! Cô tại có thói xấu lầm bầm? 
“Trấn Trường,tôi. . . . . .” Uông Ngữ Mạt muốn giải thích, nhưng Trấn Trường cười cắt đứt lời của cô. 
“Tiểu Mạt nha, cô có vị hôn phu sao?” Cô nhớ được mới vừa rồi có nghe được ba chữ “Vị hôn phu”, hắc hắc, cũng không biết người khác có phảicũng biết hay không? 
“Ừm!” Uông Ngữ Mạt gật đầu 
“Cô bởi vì không muốn lập gia đình mới rời nhà trốn đi?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539466/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.