Note: Tranh thủ đi làm về són són cho các nàng một tí, ta cũng khôngmuốn chậm trễ đâu! Huhu. Chương này xôi thịt đủ cả, đừng trách ta khôngquan tâm các nàng nữa…!!!
Đặt nàng lên giường cẩn thận, thanh niên nào đó phi thân chạy mất. Minh Minh ló đầu ra khỏi khăn, tức giận:
– Tiểu Vũ!
Gia Vũ im hơi lặng tiếng ẩn thân, không dám hé môi lần nào. Minh Minh đã bắt đầu thái độ:
– Gia Vũ!
Giọng nàng không còn mềm mỏng nữa, Gia Vũ thấy run sợ trong lòng, mọi khi nàng chỉ làm nũng với chàng thôi, lúc nghiêm giọng như thế này quảthực là có chuyện, chân trái thì nhón nhón muốn phi ra, chân phải thìngập ngừng với bộn bề suy nghĩ, chàng ngẩng mặt lên trời, tưởng tượngcảnh cầm bông cúc dại: Ra, không ra, ra, không ra, ra….Aaaaa, nàng bứcchàng chết mất thôi.
– Ngươi không ra đúng không?
Lúc này giọng nàng đã tăng cao âm độ, không còn nhún nhường điềuchỉnh âm thanh nữa, Gia Vũ sợ sệt lo lắng, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, thôi thì ra cũng chết mà không ra cũng chết, chàng đau khổ lê bước ra quỳ phục xuống cạnh giường nàng.
Minh Minh nhìn chàng chăm chăm, không nói gì. Im lặng kéo dài, Gia Vũ không dám ngẩng đầu lên, nhất định, nhất định là Minh Minh đang rấtgiận. Trải qua một nén hương chàng cũng không thấy nàng nói gì, đành rón rén hé mắt nhìn lên, công chúa của chàng ở đó, nước mắt rơi tí tách như châu, tim Tiểu Vũ tan nát, hắn bấn loạn không biết làm gì:
– Thần sai rồi, thần không nên làm thế, thần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-bien-thai/181329/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.