Không biết mọi người còn nhớ tui khônggggg???
Sáng sớm Minh Minh bật dậy, thấy xuân đã về. Dạo này lười biếng ủ ê trong viện, không thèm nhìn đến vườn hoa khoe sắc. Phu vương mẫu hậu không tiếc công đem đủ thứ hoa quả quý hiếm về chonàng. Minh Minh thấy rộn rạo trong lòng, giống như lũ chim đang réo rắtríu rít ngoài kia. Nàng nhận ra kể từ hồi học cưỡi ngựa đến giờ, nàngchưa có dịp đi dã ngoại, chỉ có loanh quanh sân bãi, chẳng vui. Vậy được rồi, thích là nhích:
– Tiểu Vũ, hôm nay chúng ta đi dã ngoại thôi, chuẩn bi đồ ăn và đồđạc đi. Băng Nhi, Thu Nhi nhanh lên tay đồ kết tóc cho ta, chúng ta rangoài chơi.
Vâng thưa công chúa. – 2 nàng đồng thanh đáp, ” Aaaaaaaa, lâu lắmrồi, lâu lắm rồi không được ra ngoài chơi đó”. Mắt 2 đứa sáng như sao,chớp chớp, tranh giành nhau để nhanh chóng ra ngoài.
– Bảo bọn thị vệ đi trước dọn đường sẵn cho chúng ta đi. – Minh Minhhạ lệnh. – Ta không cần cầu kỳ đâu, khoác áo mỏng ra ngoài là được,nhưng các ngươi ngồi ngoài xe ăn mặc cẩn thận vào.
Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt hớn hở và thích thú của nàng, khuôn mặt cũng phấn khởi cả lên. Công chúa thực ra rất thông minh, chàng vốn dĩ khônghề khó nhọc trong việc dạy dỗ, những gì nàng muốn, chỉ cần chỉ một lầnnàng có thể làm, thơ ca lễ nghĩ chỉ cần dạy một lần nàng có thể đọc ngược lại, lễ nghĩa trên dưới chu toàn. Nhìn nàng tùy tiện như thế, thực racái gì cũng biết, chỉ là lười biếng không thèm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-bien-thai/1528384/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.