Trong Càn Ninh cung, sau một hồi im lặng của ba người, hoàng hậu là người đầu tiên lên tiếng.
Bà kiên nhẫn giải thích với Mộ Khanh Khanh:
“Lần này An Dương hồi cung là do phụ hoàng con đích thân gật đầu.
Nhiều năm qua, hình phạt nên chịu cũng đã chịu rồi.
Dù sao cũng là một công chúa, cứ mơ hồ mà ở mãi Lạc thành thế này, chẳng phải là kế lâu dài.
Huống chi Lạc thành xa xôi, bên cạnh lại chẳng có ma ma đáng tin nào dạy dỗ, nhỡ xảy ra chuyện mất mặt, làm ô uế thanh danh hoàng thất, hậu quả thật sự rất khó lường.
Ý của phụ hoàng con là, nay nó cũng đã đến tuổi cập kê, chi bằng gọi nó về cung, sau đó tìm thời cơ thích hợp định ra hôn sự…”
Ngọc Thiền ma ma nhìn hoàng hậu, vẻ mặt phức tạp.
Vì có Mộ Khanh Khanh ở đây, nên bà do dự không dám nói gì thêm.
Quyết định này của hoàng thượng đến quá đột ngột, ngay cả nương nương cũng chỉ mới biết hôm nay.
Nếu không, e rằng nương nương đã chẳng đồng ý để An Dương công chúa hồi cung.
Mộ Khanh Khanh nghe xong lời hoàng hậu, trong lòng dâng lên chút khó chịu.
Nàng ta vẫn tưởng sau tang lễ của Hoa Thường công chúa, Mộ Từ sẽ quay lại Lạc thành.
Phụ hoàng thật là, chuyện lớn thế này mà chẳng buồn bàn bạc với nàng ta lấy một tiếng.
Dù lòng đầy bất mãn, nhưng trên mặt nàng ta vẫn tỏ ra quan tâm:
“Thưa mẫu hậu, A Từ muội muội nhỏ hơn con một tuổi mà, phụ hoàng vội vàng như thế chẳng phải hơi sớm sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799228/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.