"Hiểu Hiểu, sao gần đây không thấy em đeo kính?" - Trong giờ dạy kèm, Lạc Nhạn cuối cùng cũng đem nghi ngờ trong lòng nói ra. Trước đây Lâm Hiểu thường đeo kính, nhưng từ sau tai nạn xe, Lạc Nhạn không còn thấy em ấy đeo kính nữa. Lạc Nhạn thích người đeo kính, đặt biệt là gương mặt của Lâm Hiểu hợp với mắt kính vô cùng. Vì thế, khi nhìn thấy Lâm Hiểu không đeo kính nữa, nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi.
Lâm Hiểu bị cả đống đề bài chính trị làm nhức đầu, mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn Lạc Nhạn nói: "Em đâu có bị cận."
Không cận thị? Lạc Nhạn giật mình mở to mắt: "Nhưng trước đây, không phải em luôn đeo kính sao?" - Rõ ràng trước đây, ngày nào Hiểu Hiểu cũng đeo kính.
Lâm Hiểu làm ra nét mặt thấy phiền: "Em cũng không biết, tại sao trước đây lại đeo kính. Em ghét nhất là đeo kính, đơn giản vì em không hợp với mắt kính. Chị xem, vành tai em vì đeo kính mà ma sát bị thương luôn rồi. Bây giờ, không đeo kính, mà vẫn còn đau."
"..............."
Lạc Nhạn đột nhiên nhớ ra, một câu chuyện rất xưa.
"Chị Lạc, chị thích người đeo kính, phải không?"
"Phải, chị rất thích những người đeo kính."
"A! Vậy thì em biết rồi nha!"
"Hả? Biết? Hiểu Hiểu biết cái gì?"
"Không nói chị biết."
Lâm Hiểu lại cắm đầu vào đề bài, không để ý lầm bầm một câu: "Sau này, em cũng sẽ không đeo kính nữa."
Nghĩ lại mới phát hiện, một ngày đột nhiên Hiểu Hiểu bắt đầu đeo kính. Xưa nay, Lạc Nhạn chưa từng nghĩ đến tại sao em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ai-nu-dong-ii/1163654/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.