"Cái gì? Học tỷ, chị vừa nói gì vậy?" - Trước sinh nhật Lạc Hà một tuần, Tô Thiến nói rõ mọi chuyện với Lạc Hà. "Xin lỗi. Vì vậy, tôi không thể hẹn hò với cô nữa." - Dáng vẻ chẳng có chút lương tâm. "Vậy, học tỷ. Thật ra......thật ra.....chị chưa từng thích em phải không?"- Cô gái lúc nào cũng vô tư tươi cười, bây giờ cúi đầu, để người ta không nhìn thấy ánh mắt của nàng. Điều này, làm Tô Thiến không biết tại sao lại thấy khó chịu. "..............." - Tô Thiến không giải thích, cũng không biết giải thích thế nào. Lạc Hà ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thiến: "Vậy, tại sao học tỷ không tiếp tục lừa em? Nếu thế........nếu thế em sẽ thật sự nghĩ rằng.....học tỷ cũng.........Như vậy........." - Trong đôi mắt đẹp, bắt đầu sóng sánh nước. "Tôi không biết." "À! Em.....em hiểu rồi. Học tỷ, xin lỗi. Những ngày qua, đã làm phiền chị." "..............." "Từ.......từ khi bắt đầu...học tỷ đã trốn tránh em.....Em đã nghĩ, tại sao lại đúng lúc như vậy......Em chẳng bao giờ tìm được chị.....Em....Em.........Em xin lỗi." Cô gái bỏ chạy. Tô Thiến đứng đó, dưới gốc cây anh đào, nhìn Lạc Hà đang bỏ chạy. Đột nhiên, nàng nhớ đến nụ cười của cô bé, một nụ cười vô tư tràn đầy vui vẻ. [Quả nhiên, sau này, cô sẽ không cười với tôi như thế nữa.] Đáng lý, không nên làm thế. Là, đang hối hận sao? * * * * * Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Bây giờ, Lạc Hà không còn tìm Tô Thiến nữa, nên mọi thứ đã trở nên rất yên tĩnh, quá yên tĩnh. "Tiểu Thiến?" - Lục Vi ngồi ở chổ của mình, nhìn Tô Thiến đang phờ phạc nằm dài trên bàn. "Ừ....." - Phờ phạc trả lời. ".........." - Cảm thấy, người đang ngồi đó chỉ là một tấm da mà thôi. "Chiều không có tiết, muốn đánh một trận không? Sao nào?" "Không muốn....mình muốn ngủ." ".........." - Quả nhiên, chỉ là tấm da mà thôi. "Này tiểu Thiến, cuối tuần đi chơi đi. Gần đây trung tâm thành phố có tổ chức cuộc thi cosplay, đi xem cũng tốt." ".............." - Im lặng đến kinh hoàng. "Ha ha.......... Coi như cậu đồng ý rồi nha. Nhất định phải tới đó." - Thượng Đế ơi! Tiểu Thiến như vậy nhìn ghê quá. * * * * * "Xin lỗi! Học tỷ, em sẽ chịu trách nhiệm." - Trong đầu tự nhiên xuất hiện gương mặt của Lạc Hà. * * * * * Ngu ngốc.... Chủ nhật. "Tiểu Lạc, chúc con sinh nhật vui vẻ." "Vâng, cảm ơn mẹ." "Tiểu Lạc, sinh nhật năm nay con không mời bạn bè đến sao?" "........Đã.....Không cần ạ." - Người con muốn gặp, sẽ không tới. Cô gái mềm nhũn nằm trên ghế salong, xem tất cả đều là hư vô, nhìn chằm chằm vào TV. "Hả? Có chuyện gì thế? Bồ câu ở đâu nhiều quá vậy?" - Ở ngoài, mẹ Lạc đột nhiên kêu lên. Trong giọng nói có chút ngạc nhiên. "Hể?" - Lạc Hà lập tức đứng lên, chạy ra ngoài. "Đúng là, có rất nhiều chim bồ câu." "Ai thả chúng ra thế?" ".....Đẹp thật!" - Nhìn những con chim bồ câu bay thành một đàn: "Các bạn bay từ đâu đến đây vậy?" Tô Thiến đang trốn ở góc đối diện, trong tay là cái lồng trống rỗng. Tiện thể, ngắm nhìn gương mặt vui vẻ của Lạc Hà. "Thật là, tự nhiên làm cái gì vậy chứ?" - Đột nhiên cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc. * * * * * Lạc Hà nhìn đàn bồ câu đang bay tự do trước mắt. "Xin lỗi. Vì vậy, tôi không thể hẹn hò với cô nữa." [Ngay cả một lời giải thích, chị cũng không nói với em. Thế nhưng........em vẫn......vẫn......] Sáng thứ hai, Lục Vi đã có mặt rất sớm, trách móc: "Thiệt là, rõ ràng đã nói đi chơi mà! Tại sao cậu bắt cả đám, đi thả chim bồ câu vậy hả?" "Ừ. Xin lỗi, xin lỗi!" - Tâm trạng của Tô Thiến vẫn nằm dưới đáy vực, bất lực trả lời. ".............." - Lục Vi cũng đành chịu. Người thả chim bồ câu là họ, tại sao cậu ấy cứ như bị ép đi thả chim thế? "Học tỷ!" - Trong lớp bổng nhiên vang lên giọng nói của Lạc Hà. Cặp mắt Tô Thiên đang cụp xuống, mở to. Nhìn cô bé vừa xuất hiện trước cửa lớp. "Lạc Hà?" "Học tỷ.........Học tỷ....em, có chuyện muốn nói với chị." "..........." Thánh địa của TSkura là một con đường đầy hoa anh đào. Bất kể là xuân hay hạ, thì nơi này vẫn đẹp một cách tự nhiên. Những cặp đôi thường chọn nơi này để tỏ tình. Lúc này, Tô Thiến cũng bị Lạc Hà kéo đến đó. Con đường hoa anh đào. "............." - Tô Thiến không hiểu, nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt. Tự nhiên lại kéo nàng đến đây, muốn làm gì? "Xin lỗi học tỷ, em biết không nên làm phiền chị, đáng lý em nên để những điều này trong lòng. Nhưng, em vẫn muốn nói ra...........Học tỷ, em.......em vẫn rất thích chị!" - Rưng rưng nước mắt. Lần đầu tiên Tô Thiến được tỏ tình. Mà, đây là tỏ tình, hay sinh ly tử biệt? Lạc Hà biết rằng không có hi vọng. Chỉ là không muốn tiếp tục lừa gạt bản thân, nên muốn nói ra. "Thật ra..........." - Tô Thiến từ từ mở miệng. Lạc Hà khép kín suy nghĩ. Nhất định, chị ấy lại "xin lỗi". "Thật ra.....tôi cũng không nói.......Tôi không thích cô." Nhất định chị ấy sẽ nói: "Tôi chỉ xem cô như em gái thôi." "Em biết.....Hể? Cái gì?" "Sau này, tôi....đối với cô......sẽ thật lòng hơn....." - [Nhưng tôi không nói là chính thức hẹn hò nha.] ".............." - Lạc Hà nhìn Tô Thiến.Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp đó, nụ cười rất lâu chưa nhìn thấy. Một nụ cười vô tư. ".................." [Vậy là, em lại tiếp tục cười với tôi như thế, thật tốt quá. Nụ cười của hạnh phúc.] [Vì vậy, xin em cứ cười nhé. Xin em, hãy cứ cười như thế nhé.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]