Gần đây, Diệp Nại rất sợ nghe hai từ: "Buổi gặp mặt". (1) Cho dù là đứng riêng ra từng chữ, Diệp Nại cũng rất kỵ. Vì sao ư? Tất nhiên là vì.........Diệp Nại đã đi đến "buổi gặp mặt", khi mà công chúa phải qua trường MAX giao lưu học tập. Và dĩ nhiên, công chúa đã biết rồi. Chuyện này, Diệp Nại cũng không có ý muốn giấu công chúa. Bởi vì, có giấu cũng không được. Trước sau gì cũng phải nói. Chỉ là, công chúa lại mở miệng trước Diệp Nại. Cho nên, mặt dù có ý định "tự thú", nhưng cuối cùng...lại chẳng nói được gì. Kết quả?.... Quay ngược thời gian.....chúng ta cùng xem lại nhé. Thời gian: Buổi tối. Địa điểm: phòng công chúa. Nhân vật: tất nhiên, chỉ có hai đứa. Hoàn cảnh: tiểu Nại khổ sở, công chúa nằm rất thong dong. "Tiểu Nại....." "Hả? Linh....Linh.....Linh ..........có....có.....chuyện gì vậy?" - Có tật giật mình. Công chúa đang dựa vào đầu giường, đặt cuốn sách trong tay xuống. Nhìn cô gái lúc nào cũng khiêm tốn, cười nhẹ: "Sao vậy, tiểu Nại? Nhìn cậu lo lắng quá." "Không.....không có.......A, ha ha, ha ha ha........." - Diệp Nại cười mà mặt đen thui. Cả ngày, cứ chần chừ mãi, đến lúc cần nói lại không chịu nói. Công chúa mỉm cười, thật vô hại: "Vậy sao? Tiểu Nại tuyệt đối không giả vờ với mình, phải không?" - Vâng, nét mặt rất vô hại: "Tiểu Nại, sẽ không giấu mình chuyện gì có phải không?" - Công chúa rất vô hại......tuyệt đối vô hại sao....Thật sự vô hại sao? "............." - Trán Diệp Nại nổi đầy gân xanh. Công chúa lại tiếp tục mỉm cười: "Nhất là tham gia mấy cái trò 'gặp mặt' gì đó, tiểu Nại sẽ không bao giờ làm, phải không?" [Động vật vô hại? Ai nói công chúa là động vật vô hại chứ hả? Cậu ấy còn có hại hơn tụi nó gấp mấy lần. Động vật rõ ràng rất có hại nha, làm ô nhiễm môi trường đấy.] "Chuyện đó.....chuyện đó......Linh....." "Sao?" - Mỉm cười, vẫn mỉm cười. "Mình....mình... giờ....mình tự thú, còn kịp không?" "Vậy, tiểu Nại thấy thế nào?" Lắc đầu: "Mình....mình.....hi vọng là vẫn còn kịp." Mỉm cười: "Đáng tiếc,....không kịp rồi." "Hả....hả.....Linh. Ai nói cậu biết?" Mỉm cười: "Tất nhiên, không thể nói tiểu Nại biết." Vả mồ hôi lạnh: "Linh, thật ra........Mình vẫn phải nói......Cậu có tin mình không?" "Tin!" - Mỉm cười. "Thật sao?" "Thật!" "................" - [Tại sao mình cảm thấy hoàn cảnh càng lúc càng tệ vậy?] Mỉm cười. "A a.....Linh....Vì....tại sao, cậu tin mình....mà....mà còn.....ah~~ muốn làm....vậy?" "Không có.....chỗ nào có." - Mỉm cười. Vẫn mỉm cười, tay tiếp tục sờ mó. "Ah~.....ha.....Này......ah~........" - [ Vậy sao cậu cởi đồ mình?] "Cái gì? Mình nghe không rõ." "............" - [ Không có gì, trên người mình hoàn toàn không còn gì hết.] [Rốt cuộc là ai đã nói cho Linh biết chuyện đó.....ah ~~. Mình đã muốn tự thú mà....buồn! Tuy rằng, hoàn cảnh hiện tại nói mình tự thú không ai tin. Nhưng đúng là mình muốn tự thú! Ah~~........ha .....a.......a..... Là thật đó!] Kết quả: "ưm....ah ....ha" đến nửa đêm. Diệp Nại mềm nhũn nằm bẹp trên giường, không nhúc nhích nổi. Không phải cấm H, mà vì nó rất mệt.. Công chúa vào phòng tắm mở nước, như là không có chuyện gì xảy ra. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Diệp Nại thật không hiểu. Tại sao hai người "làm việc" giống nhau, thế nhưng tình trạng lại hoàn toàn khác xa nhau. Nàng thì mệt gần chết nằm chả muốn động đậy, còn công chúa như người chả liên quan gì, tại sao thế? Lại nói, mỗi ngày Diệp Nại đều tập luyện rất nhiều......không lẽ, "chuyện đó" cũng cần kỹ xảo sao? Một lúc sau, công chúa từ phòng tắm bước ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Diệp Nại vừa nhìn thấy, cả người như trôi lơ lửng trên mây. Đúng là mối họa, mặc kệ ở nơi nào, đang trong hoàn cảnh nào, công chúa đúng là "mối họa". "Tiểu Nại, chúng ta đi tắm nhé?" - Công chúa nở nụ cười yêu nghiệt. Trong đầu Diệp Nại vẫn là "tai họa, tai họa", trong lòng còn bất bình vì chuyện "chuyện đó". Thế nhưng, vừa nhìn thấy nụ cười của công chúa, liền ngơ ngác gật đầu. Công chúa rất hài lòng khi nhìn thấy cái dáng "lơ lửng" của Diệp Nại lúc này. Không cần sử dụng tay chân, chỉ cần nàng nhìn Diệp Nại cười và gọi tên, thì cậu ấy sẽ như một tên ngốc nghe lời nàng. ( cảm giác như đang bị thôi miên.....) Thật ra, dù có muốn giúp, cũng không giúp được. Diệp Nại tuy thấp bé, nhưng thể lực lại rất dai. "Chuyện đó" cũng làm công chúa mệt sắp chết, không còn chút sức. * * * * * Thế là, khi Diệp Nại từ tầng mây rớt trở lại mặt đất, thì phát hiện đã nằm trong bồn tắm. Bồn tắm của công chúa theo phong cách Nhật, nên rất rộng, hai người vào cũng rất thoải mái. Khi Diệp Nại lấy lại tinh thần, thì nàng đang nằm nhoài trong bồn tắm, còn công chúa đang chà lưng cho nàng. [Tại sao công chúa lại giúp mình chà lưng?], cả đời Diệp Nại chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này, nên có chút giật mình. [Ơ, phải làm gì đây?], nàng quay đầu lại, nhìn người sau lưng. Phụt! Sắp chảy máu mũi rồi! Mặc kệ là đã nhìn bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy cơ thể của công chúa, thì Diệp Nại muốn xịt máu mũi. Diệp Nại lập tức bịt mũi lại, ngăn không cho chảy máu. Vì phải kiềm nén, nên định nói gì, cũng quên luôn rồi. Chỉ nhìn chằm chằm vào công chúa. Công chúa thấy Diệp Nại như vậy, mỉm cười nghiêng người đến gần Diệp Nại một chút. Phụt! Lại....xịt máu nữa rồi. "Tiểu Nại, dễ chịu không?" - Giọng nói mê hoặc. Bẩm sinh đã ngốc, gật đầu. "Thế, mình tắm giúp cậu phía trước luôn nhé?" - Vẫn tiếp tục mê hoặc. "................" - Đờ mặt. Công chúa mỉm cười, dán chặt thân thể lên lưng Diệp Nại. Bàn tay của nàng cầm khăn tắm, lau chà. Từ trên cổ lau dọc xuống, bàn tay vuốt ve làn da trơn tuột. Vừa lau đến ngực trái, thì công chúa cố ý dừng lại. Không tiếp tục lau xuống, mà rất "cẩn thận" giúp Diệp Nại tắm. Diệp Nại lại lộ ra dáng vẻ mơ màng, ngực nàng cũng bắt đầu có phản ứng. Nàng cũng bắt đầu vuốt ve đôi chân của công chúa. "Ưm.....~~" - Diệp Nại nhắm hai mắt, nhẹ nhàng rên rỉ. "Tiểu Nại, dễ chịu không?" "Ưm.......ah....a " Nét mặt của công chúa hiện tại "Đúng rồi đó!" Quả nhiên, ngực trái của tiểu Nại là nơi nhạy cảm nhất, bình thường không chạm vào. Nhưng, khi chạm vào liền có "hiệu quả". Trong bồn tắm, nước gợn sóng. Công chúa xoay người Diệp Nại lại, cơ thể nàng dán chặt vào cơ thể Diệp Nại, nhẹ nhàng dùng đầu gối len vào giữa hai chân Diệp Nại. Bắt đầu vuốt ve. Theo bản năng, Diệp Nại kẹp chân lại, rên lên một tiếng "Ah ~~". "Nơi nào đó" đã ẩm ướt. Công chúa cúi đầu, hôn lên môi Diệp Nại. Đầu lưỡi nhanh chóng tìm luồng lách vào, quấn quít. Cảm giác trong miệng, mềm mại, trơn ướt. Một ít nước miếng theo khóe môi Diệp Nại chảy ra. Công chúa rời khỏi đôi môi, hôn xuống cổ. Bàn tay vuốt dọc xuống bụng Diệp Nại, đưa vào giữa hai chân. "Ah~~~" - Vẫn còn trong trạng thái mơ màng, vì hành động này của công chúa, Diệp Nại bừng tỉnh. Mở to hai mắt nhìn công chúa: "Linh! Linh....cậu......cậu......."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]