Toàn bộ mọi nơi trong phòng đều là ảnh chụp của mình, đều có đủ loại kiểu dáng: vui sướng có, đau khổ có, mặc chế phục có, không mặc chế phục cũng có tràn đầy trong toàn bộ căn phòng, điều này làm cho Diệp Nại sợ đến nỗi không thể mở miệng, chỉ có thể cứ ngơ ngác đứng ở trong phòng của công chúa như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Sau đó, Diệp Nại cũng thấy được những vật được đặt chỉnh tề trên giá sách, tất cả đều là đồ vật của nàng từ nhỏ đến lớn bị công chúa cướp đi. Lúc này Diệp Nại mới chính thức phát giác, hóa ra cái gì mà Bản thân không hề thích, chỉ là không muốn thấy ngươi có mà thôi tất cả đều là gạt người. Nhiều thứ như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng vứt bỏ đi.
Móc khóa bị lấy đi không lâu trước đây, hiện tại đang nằm ở trên đầu giường của công chúa, yên tĩnh nhìn mình mỉm cười.
"Vì sao...Phải làm như vậy?" Đột nhiên khóc, lệ rơi không ngừng, lại không biết là vì cái gì...
"Bởi vì muốn, bởi vì yêu ngươi, vẫn yêu mười mấy năm." Công chúa Tang Linh từ trên giường bệnh chậm rãi đứng lên, nâng khuôn mặt tái nhợt quay lại nhìn hầu gái Diệp Nại mỉm cười yếu ớt: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi sao? Ta vẫn đều đang đợi ngươi."
Diệp Nại quay đầu, "Là mụ mụ bảo ta tới, hai ngày nay ngươi cũng chưa ăn cái gì, ngươi thực sự muốn chết sao?...Ta làm cơm hộp, ngươi có muốn ăn hay không?"
"Ừm!"
"..."...
"Diệp Nại, ta thích ngươi."
"...Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ai-nu-dong-i/49569/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.